“Đại ca, hắn đang cố tình kéo dài thời gian để tìm cơ hội chạy trốn đấy”. Một tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai nói với Hà Văn Nhiên.
“Ta biết chứ. Nhưng cho hắn thêm chút thời gian để cho hắn có lời trăn chối, vùng vẫy. Ta có mặt ở đây rồi hắn không thoát được”. Tên Hà Văn Nhiên tự tin trả lời đồng bọn của mình.
Ninh Bạch Trắc nghe thấy vậy biết rằng thủ đoạn của mình đã bị chúng nhìn rõ. Bản thân Ninh Bạch Trắc cũng chưa tìm ra cách nào để có thể thoát thân trong hoàn cảnh này. Ninh Bạch Trắc biết rằng cơ hội để mình sống sót trong hoàn cảnh này chỉ chưa đến một phần trăm. Nhưng dù sao có một chút hy vọng vẫn hơn là không có hy vọng.
Không đợi lâu và để mất nhiều thời gian, Hà Văn Nhiên bắt đầu ra tay. Tay trái y vỗ vào cái túi trữ vật bên hông, một tia sáng lóe lên trên tay phải y xuất hiện một thanh kiếm. Hà Văn Nhiên đã quyết định ra tay, y không muốn kéo quá nhiều thời gian với Ninh Bạch Trắc nữa.
Bóng kiếm lóe lên xé gió mang theo linh lực khủng bố của tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh thập giai nhằm thẳng Ninh Bạch Trắc đánh tới. Từ lúc Hà Văn Nhiên xuất hiện, hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai và một tu luyện giả Nhân vương cảnh lục giai đi theo Hà Văn Nhiên biết rằng lúc này họ chỉ là những người trợ chiến bao vây xung quanh để cản đường chạy của Ninh Bạch Trắc mà thôi. Người thực sự ra tay giải quyết Ninh Bạch Trắc sẽ là Hà Văn Nhiên. Do vậy cả ba lúc này đều đứng bao vây xung quanh cảnh giới và đều không ra tay.
Ninh Bạch Trắc nhìn sát chiêu đến gần biết rằng y lúc này lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn không thể bó tay chịu chết được, liền vung kiếm lên đón đỡ đòn sát chiêu của Hà Văn Nhiên. Nhưng với thương thế hiện đang mang trên mình Ninh Bạch Trắc chỉ đón đỡ được một phần chiêu thức bảo vệ những chỗ yếu hại trên người. Y cũng chỉ cản được ba phần sát chiêu, bảy phần còn lại Ninh Bạch Trắc lĩnh trọn các nhát kiếm mang theo linh lực cắt xé lên khắp cơ thể Ninh Bạch Trắc.
Keng, xoạt, xoạt, xoạt, rầm.. Tiếng va chạm của hai binh khí vang lên, tiếp theo đó là tiếng kiếm cắt da thịt máu chảy xối xả, cuối cùng là tiếng va chạm của thân thể với một gốc cây. Ninh Bạch Trắc bị uy lực của chiêu kiếm đẩy bay về phía sau đập lưng vào một gốc cây to mới dừng lại. Lúc này thương thế của Ninh Bạch Trắc càng trở lên nặng hơn. Trên cơ thể có đến gần chục nhát kiếm xé rách da thịt máu chảy ra nhuộm đỏ cả bộ quần áo ý đang mặc. Khí huyết trong người bị chiêu thức mang theo kình lực cực lớn phản chấn trở lên nhộn nhạo và vận hành toán loạn. Thương thế quá nặng không kiểm soát được linh lực vận hành trong cơ thể, linh lực trong cơ thể Ninh Bạch Trắc phản tác dụng phá hoại lục phủ ngũ tạng khiến Ninh Bạch Trắc bị nội thương càng nặng thêm, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Kịch, tiếng kiếm chạm đất. Thì ra Ninh Bạch Trắc đã bị thương nặng khiến y không thể đứng vững hai chân khụy xuống. Ninh Bạch Trắc phải chống kiếm xuống đất mới khiến y không nằm vật ra, lúc này Ninh Bạch Trắc ở trong một tư thế nửa quỳ nửa đứng. Y chỉ có thể giữ được tư thế này với cây kiếm trở thành cây gậy chống đỡ cho y, miệng không ngừng nôn ra máu.
“Khốn kiếp. Nếu ngươi đã muốn có nó thì ta nhất định không cho ngươi”. Ninh Bạch Trắc lầm bẩm nói nhỏ. Không phải y không muốn nói to mà sức lực của y hiện giờ không thể nói to hơn thành lời.
Tay phải cầm kiếm chống xuống đất tay trái lấy cái túi trữ vật bên hông. Ninh Bạch Trắc dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình ném cái túi trữ vật của y vào thẳng vị trí mà Kinh Thiên đang đứng.
Hành động này của Ninh Bạch Trắc khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường đều sững sờ. Ngay cả Kinh Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, không kịp suy nghĩ chỉ đưa tay bắt lấy cái túi trữ vật theo phản xạ.
Vị trí đứng của Kinh Thiên là ở phía sau hơi chếch về phía bên phải của Ninh Bạch Trắc. Kinh Thiên cũng tương đối cẩn thận không dám dùng linh thức để quan sát tránh bị Hà Văn Nhiên và đồng bọn phát hiện ra và cố gắng giữ khoảng cách nhất định, chỉ dùng mắt và linh giác quan sát.
Do vậy Hà Văn Nhiên, Ninh Bạch Trắc cùng với người khác cũng không phát hiện ra và cho rằng ở hiện trường không có ai cả. Sau khi đỡ đòn sát chiêu của Hà Văn Nhiên, Ninh Bạch Trắc bị đẩy lùi lại phía sau về phía Kinh Thiên. Bản thân Kinh Thiên cũng hơi giật mình nên chưa kịp phản ứng lùi lại. Khi Ninh Bạch Trắc bị đánh bay họ cũng chưa áp sát ngay vì nghĩ rằng nhận trọn vẹn chiêu thức của Hà Văn Nhiên thì Ninh Bạch Trắc không chết cũng chỉ còn một hơi, cũng chẳng thể chạy thoát được. Hà Văn Nhiên cũng nghĩ như vậy, nên sau khi xuất chiêu nhìn thấy Ninh Bạch Trắc lĩnh trọn sát chiêu của mình, y nghĩ chiến thắng và đồ vật đã nằm trắc trong tay mình.
Linh thức ở thế giới Lạc Hồng không phải là rada dò quét, tu luyện giả không phải lúc nào cũng vận dụng linh thức để kiểm tra xung quanh. Phạm vi kiểm soát của linh thức tu luyện giả cũng có giới hạn. Thậm chí khi tu luyện giả đạt đến Thiên Cực cảnh, linh thức cũng có giới hạn nhất định. (sẽ phân tích kỹ ở những chương sau.)
Ninh Bạch Trắc khi trúng chiêu trọng thương y cũng biết kiếp số của mình khó thoát, vì thương thế của y đã quá nặng và tên Hà Văn Nhiên chắc chắn sẽ không tha cho y. Nhưng khi bị đẩy lui về phía sau đập lưng vào cây cổ thụ thì y phát hiện ra có một tu luyện giả nữa đang ẩn nấp ở trên một cây cổ thụ khác gần đó. Ninh Bạch Trắc không biết tu luyện giả này là ai. Y chỉ khẳng định người này không phải đồng bọn với nhóm của Hà Văn Nhiên vì Ninh Bạch Trắc biết rõ đội ngũ của Hà Văn Nhiên chỉ có bốn người này. Ngay lúc đó Ninh Bạch Trắc làm ra quyết định “ông không ăn được, thì mày cũng đừng hòng có”. Quyết định rất nhanh và dứt khoát, Ninh Bạch Trắc sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình ném thẳng chiếc túi trữ vật về phía Kinh Thiên.
Cầm trong tay túi trữ vật Kinh Thiên cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng anh biết rằng mình đã bị lộ. Bởi Ninh Bạch Trắc đã biết Kinh Thiên ẩn nấp và ném túi trữ vật cho anh thì Hà Văn Nhiên và đồng bọn hiển nhiên sẽ biết.
Ngẩng đầu nhìn nhóm người Hà Văn Nhiên, Kinh Thiên liền thấy cả bốn tên tán tu đều đang nhìn mình. Thoáng giật mình tỉnh táo lại, Kinh Thiên theo phản xạ quay đầu sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ bỏ chạy.
Hà Văn Nhiên và đồng bọn cũng sững người giật mình vì hành động của Ninh Bạch Trắc, ngước mắt nhìn người cầm trong tay túi trữ vật của Ninh Bạch Trắc, tiếp theo thấy tên khách không mời mà đến quay đầu bỏ chạy. Ba tu luyện giả Nhân vương cảnh nhị giai còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe tiếng Hà Văn Nhiên gầm lên.
“Các ngươi còn không mau đuổi theo hắn đoạt lại túi trữ vật của Ninh Bạch Trắc”.
Ba tu tiểu đệ đang sững người nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Hà Văn Nhiên lúc này mới phản ứng tung mình đuổi theo phía sau Kinh Thiên.
Hà Văn Nhiên chưa ngay lập tức đuổi theo Kinh Thiên vì khi phát hiện ra Kinh Thiên y cũng đã sử dụng linh thức nhận ra Kinh Thiên chỉ có tu vi Nhân vương cảnh nhất giai, còn luyện thể của Kinh Thiên đạt đến cấp một đỉnh phong thì y không phát hiện được. Bởi nhận rõ tu vi của tu luyện giả luyện thể tương đối khó, lại chỉ thoáng qua nên y không nắm được. Do vậy Hà Văn Nhiên hoàn toàn yên tâm khi để ba tên tiểu đệ của mình đuổi theo Kinh Thiên. Thêm vào đó y còn có việc phải làm ở hiện trường, là đưa tiễn người bạn cũ của y là Ninh Bạch Trắc một đoạn đường.
“Được lắm, ngươi tưởng ngươi ném đi túi trữ vật cho người khác thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Hà Văn Nhiên vừa tiến lại gần Ninh Bạch Trắc vừa nói.
“Ha ha ha, ta không đoạt được thì ngươi cũng không đoạt được. Chỉ thế thôi cũng đủ rồi”. Ninh Bạch Trắc vẫn trong tư thế nửa quỳ nữa đứng, dùng kiếm làm gậy chống đỡ thân thể nói.
“Ngươi tưởng tên oắt con đó sẽ chạy thoát sao? Rất nhanh ta sẽ đưa hắn theo ngươi, nếu ngươi không ném cho hắn túi trữ vật có lẽ hắn sẽ không chết. Nhưng vì ngươi mà hắn phải chết, tuy rằng ta cũng chẳng biết hắn là ai”. Hà Văn Nhiên nói, y muốn Ninh Bạch Trắc phải ôm hận mà chết.
“Ta cũng chẳng biết hắn là ai. Ta cũng chẳng quan tâm ngươi có giết hắn hay không. Mà chắc gì ngươi đã giết được hắn, biết đâu đấy hắn có đồng bọn ở đây thì sao? Lúc hắn gặp lại đồng bọn của hắn trước khi ba tên tiểu đệ của ngươi đuổi kịp hắn?” Ninh Bạch Trắc vớt vát chút hơi tàn đả kích Hà Văn Sơn.
Xoẹt, máu phun xối xả, Ninh Bạch Trắc ngã ngửa về phía sau nằm im bất động. Hà Văn Sơn lúc này không còn muốn nhiều lời với Ninh Bạch Trắc nữa, y muốn kết thúc nhanh để còn đuổi theo Kinh Thiên. Biết đâu đấy giống như lời Ninh Bạch Trắc nói Kinh Thiên có đồng bọn thì sao. Do vậy Hà Văn Nhiên vung kiếm quét ngang, lưỡi kiếm cắt đứt yết hầu của Ninh Bạch Trắc khiến Ninh Bạch Trắc ngã ngữa người ra phía sau, máu phun đỏ mặt đất. Ninh Bạch Trắc chết.
“Chết tiệt!” Hà Văn Nhiên chửi thề một câu sau khi xuất chiêu kết thúc Ninh Bạch Trắc và quay đầu, tung người đuổi theo phương hướng Kinh Thiên bỏ chạy.
Về phần Kinh Thiên sau khi quay đầu bỏ chạy, Kinh Thiên sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ nên tốc độ của Kinh Thiên rất nhanh. Tuy rằng tu vi chỉ Nhân vương cảnh nhất giai, nhưng có thể nói rằng tốc độc của Kinh Thiên không kém ba tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai, lục giai đang đuổi phía sau.
Vừa chạy Kinh Thiên vừa suy nghĩ và lẩm bẩm.
“Ta không biết ông là ai, tuy rằng ông ném cho ta túi trữ vật, cũng chưa biết trong này có bảo vật gì. Nếu bảo vật này quý giá mà giúp ta phát triển trên con đường tu luyện, cũng như tu vi của ta sau này có thể vượt qua nhóm người này, thì ta sẽ báo thù cho ông”. Kinh Thiên lẩm bẩm trong khi cắm đầu chạy.
Khoảng cách của Kinh Thiên với nhóm ba tu luyện giả đuổi theo phía sau không thay đổi là mấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không cắt đuôi sự bám đuổi của ba tán tu này. Như vậy sẽ rất nguy hiểm bởi vì còn có một kẻ khó chơi nhất là tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai phía đằng sau. Nếu không nhanh chóng cắt đuôi xóa dấu vết truy đuổi thì Kinh Thiên có thể sẽ không thoát được tu luyện giải Nhân vương cảnh thập giai Hà Văn Nhiên. Nếu để tên Hà Văn Nhiên đuổi kịp, cộng với ba tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai, lục giai, Kinh Thiên đi chắc.
“Giải quyết thế nào trong hoàn cảnh này cho phù hợp đây”. Kinh Thiên vừa suy nghĩ vừa chạy chối chết.
Kinh Thiên bất chợt giảm tốc độ xuống và tích súc linh lực, nhằm đối phó ba tán tu đang đuổi theo. .
truyện tiên hiệp hay“Cuối cùng thì ngươi hao hết linh lực rồi phải không? Biết không chạy thoát thì cố chạy làm gì?” Một tên tu luyện giả trong nhóm ba người lớn tiếng nói với Kinh Thiên, khi khoảng cách giữa nhóm ba người và Kinh Thiên càng lúc càng rút ngắn lại
Lúc đầu khi đuổi theo Kinh Thiên, tốc độ của Kinh Thiên làm cả ba tán tu Nhân vương cảnh ngũ giai, lục giai giật mình và toát mồ hôi. Bởi lẽ khi đuổi theo Kinh Thiên cả ba đều nhận ra tu vi của Kinh Thiên cũng chỉ là Nhân vương cảnh nhất giai. Nhưng bộ pháp của Kinh Thiên rất ảo diệu và cao cấp hơn nhiều so với bộ pháp mà họ đang sử dụng. Do vậy mới đầu cả ba đều e sợ rằng Kinh Thiên là đệ tử của một gia tộc hay một môn phái nào đó ở gần đây. Sau một lúc đuổi theo Kinh Thiên cả ba người mới nhận ra và khẳng định Kinh Thiên cũng chỉ là tán tu. Bởi vì quần áo trên người Kinh Thiên cũng rất bình thường, không hề mang một dấu hiệu nào Kinh Thiên là người của gia tộc lớn hay môn phái nào xung quanh đây. Bởi vì cả ba người là tán tu hoạt động rất nhiều năm ở vùng này. Cả nhóm bọn họ đều nhận biết rõ những ký hiệu của gia tộc lớn hay các môn phải. Vì những tu luyện giả của gia tộc lớn hay các môn phái quanh đây là nhóm người mà các tán tu không bao giờ dám dây vào. Nếu dây vào những thế lực này thì có lẽ cả nhóm bọn họ đã không thể tồn tại đến bây giờ.
Cho rằng Kinh Thiên là tán tu thì cũng giống như bọn họ, thiếu thốn tài nguyên tu luyện, đặc biệt cũng chẵng có công pháp, vũ kỹ gì cao siêu cả. Nhưng cả ba tên đều lầm, Kinh Thiên là kẻ mang trên người toàn những bảo vật tâm pháp, vũ kỹ cao cấp, cao đến nỗi mà cả ba người không tưởng tượng nổi. Kinh Thiên giảm tốc độ không phải vì tiêu hao quá nhiều linh lực mà anh muốn cắt đuôi cả nhóm người bọn họ.
Đợi cho cả ba tán tu Nhân vương cảnh ngũ giai, lục giai tiến vào phạm vi có thể tấn công được. Kinh Thiên bất ngờ sử dụng ‘Kinh Thiên bộ’ đảo người chuyển tư thế đang ở tư thế quay lưng lại với ba người, bất chợt mặt đối mặt với cả ba tán tu. Bộ pháp ảo diệu của Kinh Thiên khiến ba người bất chợt sửng sốt.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, đồng thời chuyển tư thế một tia sáng lóe lên từ túi trữ vật bay ra trên tay Kinh Thiên đã cầm một thanh đao bất ngờ xuất chiêu chém về phía ba tán tu.
•Tứ trụ vũ đao, lập đinh trảm hậu.
Đây là một chiêu đao dùng cho loạn đả cùng lúc đối chiến nhiều đối thủ. Kinh Thiên không ngần ngại xuất ra, uy lực của chiêu đao được vận dụng cả linh lực và thể tu nên vô cùng lớn. Thêm vào đó vũ kỹ của Kinh Thiên đã đạt đến đại thành chiêu đao mang uy lực và độ biến ảo khiến cả ba tán tu khiếp vía. Bóng đao đầy trời, kình khí rát mắt nhằm thẳng ba tán tu bổ tới.
Tuy rằng giật mình và trong thế bị động nhưng dù sao ba tán tu này cũng là Nhân vương cảnh ngũ giai, lục giai hàng thật. Thêm vào đó cũng trải qua sinh tử nhiều lần nên phản ứng tuy rằng cho chút lúng túng nhưng cũng không chậm. Cả ba liền nhanh chóng lấy vũ khí của mình để đón đỡ chiêu đao của Kinh Thiên. Hai tán tu dùng kiếm Kinh Thiên đã biết vì hai người này đuổi theo và vây công Ninh Bạch Trắc. Người còn lại đi cùng Hà Văn Nhiên đến sau lại sử dụng là song câu.
Keng, keng, chat. Những âm thanh binh khí va chạm với nhau chát chúa vang lên. Ba tán tu mặc dù đều đỡ được đao chiêu của Kinh Thiên nhưng vì ở thế bị động nên không tụ đủ kình lực. Đao chiêu của Kinh Thiên ép ba người phải đang di chuyển phải dừng lại, khí kình nhộn nhạo. Tuy rằng không có ai bị thương nhưng nó khiến ba tán tu rơi vào tình huống luống cuống tay chân.
Chiêu thức của Kinh Thiên kết hợp với chiêu thức phòng thủ của ba tán tu làm cho khí kình văng ra toán loạn. Kinh Thiên cũng hiểu rằng chỉ một chiêu đó thì sẽ không thể làm bị thương được ba tán tu này. Cùng lắm cũng chỉ khiến ba người rơi vào thế hạ phong bị động mà thôi. Nên ngay lúc này đang ở thể chủ động, nhân lúc ba tán tu này chưa kịp điều tức, điều chỉnh trạng thái, vận công chiến đấu với Kinh Thiên. Kinh Thiên lập tức sử dụng bộ pháp ảo diệu của mình chiếm lĩnh vị trí thuận lợi tung chiêu tiếp theo.
•Hoành tảo phong vân.
‘Kinh Thiên Cước’ được Kinh Thiên xuất ra, đây là chiêu cước mà Kinh Thiên mới luyện được, chiêu cước này là chiêu dùng cho loạn đấu. Thêm vào đó uy lực của ‘Kinh Thiên Cước’ lớn hơn ‘Thái cực đơn đao’. Đây mới là sát chiêu thực sự Kinh Thiên muốn xuất ra đối phó với ba tán tu này. Cũng bởi vì tu vi luyện thể của Kinh Thiên đạt đến cấp một đỉnh phong tương đương với tu luyện giả tu luyện linh lực có tu vi Nhân vương cảnh thất, bát giai, còn cao hơn cả ba tán tu này.
Liên tiếp hơn mười cú đá được Kinh Thiên xuất ra bằng cả hai chân với nhiều góc độ khác nhau nhằm vào ba tán tu. Do không kịp vận khí điều tức và chuẩn bị lại bị Kinh Thiên liên tiếp xuất chiêu ở thế và góc độ không ngờ. Cả ba tán tu mỗi người nhận trọn ba hoặc bốn cú đá mang theo kình lực kinh người của ‘Kinh Thiên Cước’ do Kinh Thiên xuất ra.
Ba tán tu bay ngược ra ba hướng khác nhau, người thì bị cây cổ thụ cản lại, người thì làm gãy đổ vài cây nhỏ, người không va chạm vào cây rừng nào thì bay ra xa một đoạn lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại được. Lúc này thì cả ba tán tu Nhân vương cảnh ngũ giai, lục giai thực sự đã bị thương. Tuy rằng không phải và trọng thương chí mạng do linh lực của Kinh Thiên phân tán ra để cùng lúc tấn công ba người, nên kình lực của Kinh Thiên chỉ làm cho ba tán tu bị thương nhẹ. Linh lực vận chuyển trong kinh mạch của ba tán tu bị đảo lộn, cần có thời gian vận khí, điều tức để ổn định lại, và làm cho sức chiến đấu cũng như sử dụng bộ pháp bị hạn chế. Đó chính là mục đích chính của Kinh Thiên.
Xuất xong hai chiêu làm ba tán tu Nhân vương cảnh nhị giai bị thương Kinh Thiên lập tức quay đầu sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ tăng tốc bỏ chạy. Bởi Kinh Thiên biết để giải quyết cả ba người bọn họ thì sẽ phải mất một khoảng thời gian. Tuy rằng họ đã bị thương nhưng cả ba đều có tu vi Nhân vương cảnh nhị giai hàng thật. Mà phía sau họ còn có tên khó chơi với tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai. Hiện tại Kinh Thiên chưa có khả năng có thể đánh bại được tu sĩ có tu vi cao hơn mình hai tiểu cảnh giới. Mà dây dưa để cho bốn người bọn họ vây công thì hậu quả khó lượng.
Kiếp trước hắn có đọc Tôn tử binh pháp và ba mươi sáu kế. Trong đó có kế thứ ba mươi sáu ‘Chuồn là thượng sách’. Nên lúc này là lúc tăng tốc cắt đuôi truy đuổi của nhóm tu sĩ này.