“Đúng là món thịt cáo này khó nhai thật đấy”. Kinh Thiên lầm bầm khi ăn vài miếng thịt cáo nướng.

Đúng như Tiểu Bạch nói, thịt Hắc Hồ không phải là loại thịt ngon để ăn. Mặc dù Kinh Thiên đã dùng hết các phương pháp xử lý, tẩm ướp, trước khi đem nướng. Nhưng mùi vị của nó nhạt nhẽo, lại vẫn còn mùi hôi hôi, dai nhách và thực sự rất khó ăn.

“Thôi để mai chúng ta săn con thú khác, ta sẽ chế biến món khác đãi ngươi. Tiểu Bạch”. Kinh Thiên quẳng miếng thịt trong tay đi quay sang nói với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch chỉ gật gù không nói gì, vị giác của Tiểu Bạch cũng không sành như Kinh Thiên. Mặc dù thịt Hắc Hồ khó ăn nhưng đối với nó thịt nướng được tẩm ướp đầy đủ gia vị vẫn ngon hơn nhiều các loại thịt yêu thú sống, nên nó vẫn chén một bữa no nê.

“Có lẽ cũng nên tiến vào thành trì nào đó gần đây xem như thế nào. Cứ lang thang trong rừng thể này không phải là một giải pháp hay”. Kinh Thiên vừa tu luyện vừa suy nghĩ.

Trong suốt thời gian gần sáu tháng vừa rồi, thời gian chủ yếu là Kinh Thiên vừa di chuyển vừa tu luyện ở vùng ngoài của rừng rậm Hoàng Liên Sơn. Tuy rằng kết quả tu luyện có chút tăng tiến, nhưng trong quá trình tu luyện vẫn còn rất nhiều thứ khác thiếu thốn. Mặc dù sinh hoạt trong rừng không thiếu thức ăn, nước uống, ngay cả linh dược cũng có thể kiếm được. Nhưng không phải lúc nào cũng kiếm được đầy đủ linh dược cần thiết để tu luyện. Như việc trong tay Kinh Thiên có Huyết Dụ thảo để luyện chế Tăng Vương đan nhưng anh cũng không tìm đủ đường linh dược phụ trợ để luyện chế. Chưa kể những nguyên liệu cần thiết khác cho việc luyện chế trận pháp, tìm kiếm các loại tài nguyên, cơ hội để nâng cao tu vi.

Thành trì không chỉ là một nơi để tu luyện giả cư ngụ tránh yêu thú, sinh hoạt vui chơi giải trí, nó còn là nơi giao thương buôn bán các loại vật tư, tài nguyên tu luyện cho các tu luyện giả. Tu luyện giả có thể bán những thứ mình không cần đổi lấy linh ngọc để mua những nguyên liệu, linh dược, đan dược phù hợp cho bản thân tu luyện… Nên việc Kinh Thiên trốn tránh tu luyện giới để tu luyện đó không phải là một giải pháp ổn thỏa lâu dài. Việc đó có thể phù hợp ở một giai đoạn nào đó, nhưng cứ kéo dài mãi như vậy thì không có lợi cho việc tu luyện của anh. Vì tu vi của anh tăng lên thì khối lượng tiêu hao tài nguyên của anh sẽ càng lúc càng tăng.

Lấy bản đồ ra, xác định vị trí của mình và lựa chọn thành trì gần nhất, Kinh Thiên dự định ngày mai sẽ tiến đến.

“Thành Châu Xuyên thuộc Hà Vĩ quốc, theo ký hiệu trên bản đồ thành trì này còn lớn hơn cả thành Vân Long”. Kinh Thiên thầm nghĩ.

Một đêm trôi qua rất nhanh, vừa nghỉ ngơi, vừa ngủ vừa tu luyện, lại sử dụng thêm Nhân vương đan hỗ trợ tu luyện. Nên kết quả tu luyện của Kinh Thiên cũng có tiến triển rõ rệt. Sau gần một tháng trời sử dụng Nhân Vương đan tu luyện ẩn ẩn cũng có dấu hiệu sắp sửa tiến giai.

“Tiểu Bạch, ta dự định tiến vào thành Châu Xuyên để mua bán trao đổi, và có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian xem thế nào. Nên giờ khổ cực ngươi tiến vào trong quả cầu trữ vật một thời gian, yên tâm đi ta sẽ đảm bảo không thiếu thịt ngon cho ngươi”. Kinh Thiên thỏa thuận với Tiểu Bạch.

“Lão đại nhớ đưa thịt ngon vào nhé”. Tiểu Bạch truyền tín hiệu nói lại với Kinh Thiên.

Phải ở trong túi linh thú thì đúng là cực hình, nhưng ở trong quả cầu trữ vật lại là một không gian rộng rãi thoáng mát, cũng có đầy đủ cây xanh, sông nước. Nên Tiểu Bạch cũng không cảm thấy ngột ngạt. Do vậy Tiểu Bạch cũng không quá cự tuyệt những yêu cầu của Kinh Thiên.

“Ngươi yên tâm, Lão đại đã bao giờ thất hứa với ngươi đâu”. Kinh Thiên cười nói và thu Tiểu Bạch vào trong quả cầu trữ vật.

Khoảng cách của Kinh Thiên tới thành Châu Xuyên cũng không phải xa lắm. Chỉ mất khoảng nửa ngày đường thì anh có thể tới được thành Châu Xuyên.

Cửa thành Châu Xuyên canh giữ nghiêm ngặt. Có điều không giống thành Vân Long, các tu luyện giả có thể tự do ra vào mà không phải nộp phí. Điều này làm Kinh Thiên hơi bất ngờ, bởi anh cũng đã chuẩn bị tâm lý mất ít linh ngọc để vào thành. Đội lính canh chỉ làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự, và chỉ kiểm tra người nào nghi ngờ hoặc những người bị truy nã và tội phạm thì mới bị cản lại và truy bắt. Còn lại mọi người đều có thể tự do ra vào thành.

Thành Châu Xuyên có thể nói là một thành trì còn lớn hơn và sầm uất hơn nhiều thành Vân Long hẻo lánh. Số lượng tu luyện giả ra vào tấp nập, đường phố đông đúc, các cửa hàng mua bán tấp nập người ra vào giao thương. Không chỉ các cửa hàng buôn bán những vật tư thiết yếu phục vụ đời sống, tu luyện mọc lên san sát mà ngay cả những cửa hàng phục vụ nhu cầu giải trí ăn chơi như: nhà hàng (tửu lâu), khách sạn, trà đạo quán… cũng không hề ít.

“Thuê khách sạn ở hay tìm một trang viên thuê lại nhỉ”. Kinh Thiên đắn đo suy tính.

Bởi số linh ngọc còn lại trong tay anh nói nhiều cũng không nhiều, mà ít cũng không ít. Nếu thuê khách sạn thì tiết kiệm chi phí hơn bởi anh có thể thuê theo ngày, hết tiền có thể rời đi. Nhưng nếu thuê trang viên thì phải thuê theo tháng, và số tiền bỏ ra ban đầu cũng rất nhiều. Nên thuê trang viên sẽ làm cho tình hình tài chính eo hẹp, những nhu cầu khác cần đến linh ngọc sẽ phải tính toán chi li.

“Lượn một vòng xem thế nào đã, rồi quyết định sau”. Kinh Thiên tự nhủ. Bởi lúc này mới chỉ là vào giữa buổi trưa. Còn nhiều thời gian để quyết định.

Dạo quanh phố phường thăm quan thành Châu Xuyên, Kinh Thiên ghé vào một cửa hàng kinh doanh các loại linh dược tài liệu nhỏ. Bởi trong thời gian lang thang rừng tu luyện Kinh Thiên cũng thu thập được một số tài liệu linh tinh, một số linh dược cấp một phụ trợ, và trong nhẫn trữ vật của anh cũng còn có một số yêu đan mà anh không sử dụng đến. Kinh Thiên muốn bán số tài liệu không sử dụng đến để thu về chút linh ngọc, ngoài ra anh cũng muốn mua thêm một số linh dược phụ trợ để luyện chế Tăng Vương đan.

“Ông chủ ông có thu mua số tài liệu này không?” Kinh Thiên lên tiếng nói với chủ cửa hàng đang ngồi sau quầy, đồng thời anh đưa số tài liệu mà anh dự định không sử dụng đến lên trên mặt bàn.

“Tất nhiên là thu mua rồi, mở cửa hàng buôn bán mà lại không thu mua thì sao kiếm được tiền. Khách quan xin chờ một chút”. Ông chủ cửa hàng vui vẻ cười nói, bên cạnh đó cũng nhanh chóng tính toán số tài liệu muốn bán của Kinh Thiên.

Số tài liệu thanh lý của Kinh Thiên là một số lượng những thứ tạp nham, lỉnh kỉnh: linh dược có, yêu đan có, da thú có, xương thú có...

“Của khách quan, tổng cộng một trăm tám mươi lăm linh ngọc hạ phẩm”. Ông chủ cửa hàng sau khi tính toán lên tiếng nói.

“Tôi cần một số linh dược và tài liệu luyện khí này, không biết cửa hàng của ông chủ có không?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi đồng thời viết vào một tờ giấy có sẵn trên mặt bàn quầy, đưa cho ông chủ cửa hàng. Đây là một số loại linh dược phụ trợ anh đang còn thiếu để luyện chế Tăng Vương đan.

“Các loại tài liệu này sao? đều có cả. Khách quan chờ một chút”. Ông chủ cửa hàng sau khi xem qua đơn yêu cầu của Kinh Thiên lên tiếng nói.

Những linh dược Kinh Thiên yêu cầu đều chỉ là những linh dược cấp một và một ít kim thiết cấp một dùng để phụ trợ trong đan phương của Tăng Vương đan, và luyện lại thanh đao nứt vỡ của anh. Linh dược cấp một tương đối cao cấp, nhưng cũng không phải là những loại linh dược quá quý giá hay quá hiếm, hầu hết các cửa hàng buôn bán đều có cả, còn nguyên liệu luyện khí cấp một thì có thể nó là nguyên liệu phổ thông và phổ biến.

“Tổng giá trị tài liệu khách quan yêu cầu là hai trăm năm mươi linh ngọc hạ phẩm. Đối trừ với số tài liệu khách quan đem bán, khách quan phải bù thêm bảy mươi linh ngọc hạ phẩm nữa”. Ông chủ cửa hàng nói, sau khi vào kho lấy số linh dược mà Kinh Thiên yêu cầu tính toán đối trừ.

“Được, ông chủ”. Kinh Thiên đồng ý với tính toán của ông chủ cửa hàng, và đưa ra một viên linh ngọc thượng phẩm để trả phần chênh lệch.

“Ông chủ, ông có biết nơi nào có trang viên nhỏ nhỏ cho thuê không?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi ông chủ cửa hàng.

“Công tử muốn thuê một trang viên?” Ông chủ cửa hàng lên tiếng hỏi lại.

“Đúng vậy, tôi muốn thuê một trang viên nhỏ, càng ở ngoại vi, càng ở nơi yên tĩnh càng tốt”. Kinh Thiên đáp.

“Hi hi, tôi có một trang viên nhỏ ở ngoại vi thành Châu Xuyên, hiện đang để không. Nếu công tử không chê có thể đến xem qua”. Ông chủ cửa hàng thay đổi cách xưng hô cười nói, đồng thời đưa lại Kinh Thiên số tiền thừa chín nghìn chín trăm ba mươi linh ngọc hạ phẩm.

“Ông chủ cũng kinh doanh cả trang viên cho thuê sao?” Kinh Thiên cười hỏi lại.

“Để tôi đưa công tử đi xem qua”. Ông chủ nói.

“Phu nhân, bà ra trông cửa hàng, tôi đưa công tử đây đi xem trang viên”. Ông chủ cửa hàng nói vọng vào trong nhà.

“Ông cứ để đó. Tôi ra ngay đây”. Tiếng một phụ nữ trung niên nói vọng từ trong ra ngoài.

“Công tử xin mời đi theo tôi”. Ông chủ cửa hàng dẫn Kinh Thiên ra khỏi cửa hàng hướng về phía Đông của thành Chu Xuyên đi tới.

“Trang viên này là tài sản tích cóp của hai vợ chồng già tôi. Cũng là một khoản kinh doanh để kiếm thêm chút thu nhập”. Ông chủ cửa hàng dẫn Kinh Thiên ra phía ngoài mới trả lời câu hỏi trước của Kinh Thiên.

Thành Châu Xuyên là một thành trì rất rộng lớn, nó không hoàn toàn nằm trên một vùng đồng bằng bằng phẳng. Bên trong thành còn bao gồm cả một phần địa hình đồi núi, ngoài ra còn có cả chục con sông lớn nhỏ chảy xuyên qua trong thành. Thế giới này không phải là thế giới công nghiệp phát triển nên bên trong thành có rất nhiều cây xanh và không khí thì có thể nói rất trong lành.

Thành Châu Xuyên không chỉ to lớn mà trong thành cũng tập trung rất nhiều tu luyện giả tới cư ngụ, tìm kiếm cơ hội phát triển, do đó dân số ở trong thành rất đông đúc. Điều đó cũng khiến cho việc kinh doanh, buôn bán trong thành Châu Xuyên diễn ra rất sôi nổi.

Về cơ bản cũng giống như những thành trì khác trên thế giới Lạc Hồng. Ở những nơi thành trì của tu luyện giả đều có những quy định luật lệ, hay cũng có thể nói là luật pháp của thành trì, luật pháp của vương quốc nơi nó là một phần. Thành Châu Xuyên cũng có những quy định tương tự như những thành trì khác như: Cấm sử dụng pháp bảo phi hành, nghiêm cấm gây rối trật tự đánh nhau, giết người, lừa đảo, buôn bán hàng cấm… (còn mặt hàng nào là cấm thì lại tùy theo luật pháp của từng vương quốc, và từng thành trì. Mỗi thành trì hay mỗi vương quốc lại có những quy định về các loại hàng cấm khác nhau).

Để di chuyển được nhanh chóng và đỡ vất vả, ông chủ cửa hàng đã lấy một chiếc xe ngựa của cửa hàng để đưa Kinh Thiên đi lại cho thuận tiện.

“Công tử người từ nơi khác đến đây phải không? Ngài dự định ở lại đây lâu không?” ông chủ cửa hàng vừa đánh xe ngựa vừa lên tiếng hỏi Kinh Thiên.

“Tôi dự kiến sẽ ở lại đây một thời gian khá lâu, nên mới muốn tìm một trang viên yên tĩnh để thuận tiện và thoải mái trong quá trình tu luyện.

“Nếu như vậy thì trang viên này của ta sẽ làm công tử hài lòng”. Ông chủ cười vui vẻ nói với Kinh Thiên.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, nhân cơ hội này Kinh Thiên cũng tìm hiểu được rất nhiều thông tin về thành Châu Xuyên từ ông chủ cửa hàng kinh doanh tạp hóa này.

Thành Châu Xuyên là một trong nhiều thành trì thuộc về Tịch Vũ quốc. Tịch Vũ quốc là một quốc gia lớn hơn rất nhiều lần so với Cửu Long quốc. Địa phận quản hạt của Tịch Vũ Quốc chỉ nhỏ hơn một chút so với địa phận quản hạt của Hồng Hạc Môn. Có thể nói địa vị của Tịch Vũ quốc ngang bằng với Hồng Hạc môn, và các môn phái tương tự như: Hồng Nhật Môn, Huyền Đạo Môn, Hỏa Minh Võ Đạo Môn… Các môn phái hạng hai này ở Nam vực có thể nói là một bó lớn.

Nam vực còn được gọi là hoang vực đa phần diện tích là đồi núi rừng rậm nguyên sinh, khu vực chiếm đóng và sinh hoạt của con người chỉ chiếm khoảng một phần ba diện tích của Nam vực. Nhưng một phần ba diện tích này cũng là một diện tích cực lớn so với tưởng tượng của Kinh Thiên. Trong Nam vực có ba môn phái đứng đầu tạo thành thế chân vạc phân chia nhau toàn bộ Nam vực. Ba cự đầu này được gọi là môn phái cấp một, tất nhiên so với các môn phái của các vực khác trong Lạc Hồng thế giới thì ba môn phái này cũng chỉ là ba môn phái hạng hai, hạng ba mà thôi. Nhưng ở Hoang vực nơi tài nguyên thiếu thốn, linh khí thưa thớt thì ba môn phái này là bá chủ.

Phía dưới ba đại cự đầu này là những môn phái nhỏ hơn như Hồng Nhật Môn, Huyền Đạo Môn, Hỏa Minh Võ Đạo Môn, Hồng Hạc Môn… quản hạt các địa bàn nhỏ hơn, phía trong lãnh địa của ba môn phái đại cự đầu này. Bên cạnh những môn phái hạng hai này thì trong phạm vi quản hạt của ba môn phái này cũng có những vương quốc hùng mạnh đứng ngang hàng với các môn phái hạng hai. Tịch Vũ quốc là một quốc gia như vậy. Nó chỉ chịu sự quản hạt của môn phái nhất lưu phía trên nó. Lãnh thổ của các vương quốc dạng này cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với những môn phái hạng hai của Nam vực.

Ba môn phái chi phối toàn bộ giới tu luyện giả của Nam vực là: Nhật Minh tông, Trích Tinh Cung và Hoang Võ phái. Tịch Vũ quốc nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Trích Tinh Cung, còn các môn phái Hồng Nhật Môn, Huyền Đạo Môn, Hỏa Minh Võ Đạo Môn, Hồng Hạc Môn lại nằm trong vùng ảnh hưởng của Nhật Minh tông. Có thể nói Kinh Thiên trong suốt thời gian hơn nữa năm đã di chuyển một quãng đường rất xa so với lúc ban đầu thức tỉnh ký ức kiếp trước.

Ngoài ba môn phái cự đầu này thì ở Hoang Vực còn có một vài thế lực khác ẩn trong bóng tối. Những thế lực này không quản hạt bất kỳ một lãnh địa nào, hầu hết đều hoạt động trong bóng tối và làm những sự việc mờ ám, thần không biết quỷ không hay. Không ai biết kẻ đứng đầu là ai, trụ sở chính của những thế lực này ở nơi nào. Thậm chí muốn liên hệ với những thế lực này cũng cần phải có những phương thức đặc biệt mới có thể liên hệ được.

Vòi bạch tuộc của những thương hội lớn như Đan Các, Vạn Thương Bảo Các… đều có các chi nhánh tại các thành trì lớn. Những thế lực lớn của thánh địa Bắc Vực này chỉ kinh doanh, kiếm lời và hoàn toàn đứng trung lập không tham gia vào bất kỳ tranh chấp hay bố cục nào của Hoang Vực. Địa vị của họ ở Nam Vực tương đối siêu nhiên và đặc thù.

Bố cục một chút về tu vi của tu luyện giả tại Nam vực. Tu vi tương truyền cao nhất là các lão tổ, thái thượng bô lão của ba đại môn phái đều đạt đến thiên cấp. Trưởng môn của ba đại môn phái này cũng đều là những người có tu vi đạt đến Địa Cực cảnh. Còn những thế lực, môn phái phụ thuộc vào ba môn phái này thì cao tầng đều có tu vi thấp hơn khá nhiều. Tu vi cao nhất là các lão tổ, thái thượng bô lão tại các môn phái hạng hai cũng chỉ đạt đến Địa Cực cảnh nhất hoặc nhị giai. Còn các môn chủ thì cũng chỉ là tu vi Địa Vũ cảnh, thậm chí có nhiều môn phái cao tầng còn có tu vi thấp hơn nhiều. Chưa kể về chất lượng số lượng cao thủ của ba môn phái cự đầu này cũng áp đảo số lượng cao thủ của các môn phái phụ thuộc.

Lại nói bố cục thành Châu Xuyên và Tịch Vũ quốc. Tịch Vũ quốc lập quốc cũng có thời gian hơn nghìn năm, do dòng họ Tịch thành lập. Tương truyền thái tổ của Tịch Vũ quốc là Tịch Thành Thuấn từng là đệ tử nội môn của Trích Tinh Cung, tài năng xuất chúng rất được cao tầng của Trích Tinh Cung tán thưởng. Nhưng tuổi trẻ tài cao thì cũng lắm tật, trong một lần thí luyện đã vi phạm vào môn quy gây ra hậu quả vô cùng lớn. Nếu chỉ là lỗi lầm nhỏ có lẽ cao tầng của Trích Tinh Cung cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hậu quả của sự kiện này quá lớn, liên lụy đến rất nhiều người và rất nhiều thế lực, khiến cho cao tầng của Trích Tinh Cung không thể đè sự việc xuống được. Nhưng cao tầng của Trích Tinh Cung không nỡ hủy đi một tài năng tu luyện, nên đưa ra hình phạt cũng có phần nương nhẹ. Tịch Thành Thuấn chỉ bị đuổi khỏi môn phái, không bị phế đi võ công, tâm pháp đã tu luyện. Nhưng y phải thề độc là không được truyền thụ tâm pháp, võ công mà y đã học từ Trích Tinh Cung cho bất kỳ ai. Từ đó trở đi y tự sinh tự diệt, tự tìm tài nguyên tu luyện.

Tịch Thành Thuấn không chỉ là một thiên tài tu luyện, y cũng là người có chí hướng và thông minh hơn người. Sau khi bị đuổi khỏi tông môn y lang thang khắp nơi trên hoang vực tìm kiếm tài nguyên để tu luyện. Trong quá trình đó y cũng cơ duyên thu thập được khá nhiều các loại tâm pháp, võ kỹ, tài bảo… Nhưng tu vi càng tăng lên thì tài nguyên tu luyện càng tiêu tốn nhiều. Nếu chỉ đơn thương độc hành thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Đúng vào thời điểm đó Nam vực chiến loạn liên miên, các thế lực tranh giành địa bàn chiến tranh không dứt. Ba môn phái lớn lại không phản ứng gì, để mặc các thế lực phía dưới tranh đoạt. Vì dù cho thế lực nào giành chiến thắng cũng đều phải phụ thuộc vào ba đại cự đầu này. Tịch Thành Thuấn nhân cơ hội đó kiến lập lên Tịch Vũ quốc lại thêm có quan hệ với Trích Tinh Cung nên giành được sự ủng hộ của một số cao tầng trong Trích Tinh Cung. Vì vậy Tịch Vũ quốc trở thành thế lực phụ thuộc của Trích Tinh Cung và liên tục mở phát triển mở rộng lãnh địa cho đến ngày hôm nay.

Tịch Vũ quốc đã có lịch sử phát triển hơn một nghìn năm, thái tổ khai quốc Tịch Thành Thuấn vẫn còn sống hay tọa hóa cũng vẫn là một điều bí ẩn và cấm kỵ của Tịch Vũ quốc. Tất nhiên nếu còn sống thì tu vi hiện tại của Tịch Thành Thuấn đạt được cấp độ nào cũng không ai biết, chỉ biết trong hoàng tộc của Tịch Vũ quốc cao thủ nhiều như mây đủ sức sánh ngang các môn phái hạng hai. Nghe đồn trong hoàng tộc Tịch quốc có cả cao thủ đạt đến Địa Cực cảnh, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn, còn thực tế thì không ai biết và cũng không ai dám thách thức hoàng quyền của họ Tịch tại Tịch Vũ quốc. Hiện tại hoàng đế của Tịch Vũ quốc là cháu đời thứ tư của Tịch Thành Thuấn, nói là cháu đời thứ tư nhưng hoàng đế Tịch Vũ quốc cũng đã ngoài trăm tuổi và có một đống con cháu.

Thành Châu Xuyên tuy rằng rất lớn dân số cũng đến mấy chục triệu người, có rất nhiều gia tộc, tổ chức, bang hội này kia. Nhưng thực sự có sức ảnh hưởng thì chỉ có bốn thế lực lớn. Đầu tiên đó là phủ thành chủ, thành chủ của thành châu xuyên chính là một vương gia của Tịch Vũ quốc cai trị, quyền uy của phủ thành chủ là tuyệt đối. Ba thế lực tương đương nhau tạo thành thế chân vạc do ba gia tộc tu tiên lớn chiếm giữ gia sản kếch xù và có số lượng cao thủ nhiều nhất là: Chu gia, Địch gia và Cổ gia. Những gia tộc hay những thế lực khác không phụ thuộc vào ba gia tộc này thì cũng phải nhìn sắc mặt của ba gia tộc này để hành sự. Các lĩnh vực kinh doanh từ linh dược, linh khoáng, nhà hàng, khách sạn… đều bị ba gia tộc lớn này lũng đoạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play