Chu Chính làm một kế hoạch ‘tỉ mỉ chặt chẽ’, vọng tưởng dùng thiếu nữ Hoa Hồ Điệp hạ thấp Diệp Bạch, để khiến Cố Chiêu không mặt mũi đồng thời chán ghét mà vứt bỏ đối phương. Kể từ đó, gã an bài ba người khác ở trong phủ Cố Hầu tước sẽ càng có nhiều cơ hội lớn hơn, nhưng cố tình không nghĩ tới… sự việc hoàn toàn không giống với dự liệu của gã.

Sự xuất sắc của Diệp Bạch hoàn toàn hủy kế hoạch của gã.

Đầu tiên là thiếu nữ Hoa Hồ Điệp bị so thành cặn bã, tiếp sau đó càng làm cho Cố Chiêu có cơ hội tặng người, mà bởi vì số lượng mà gã còn không dám không đáp ứng.

Thân là hầu tước gã không cự tuyệt, bá tước bên dưới gã đương nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì.

Bởi vậy chỉ thời gian một ngày, một đám tuyển thủ trong tay Cố Chiêu đã bị tặng ra ngoài, chủ yếu do ai phái tới thì đưa về chỗ người đó, còn lại thì phân ra đưa cho những người khác. Diệp Bạch bởi vậy cũng không cần mỗi ngày sáng sớm dậy đi học tập, ngày kế thoả mãn ngủ thẳng tới giờ ăn cơm trưa mới rời giường.

Có rất nhiều người đối với việc này thấy vô cùng khó hiểu.

“Vì sao phải đưa người trở về.” Một người trong đó nói thẳng: “Nếu đưa vào phủ, xử lý như thế nào còn không phải do chúng ta định đoạt, đưa về tính là chuyện gì.”

Diệp Bạch miễn cưỡng làm ổ ở nơi này nghe mọi người ồn ào.

Cố Chiêu liếc mắt quét mọi người một cái.

Chỉ một cái liếc nhìn đã không ai lại tiến hành nghi vấn về việc này, chủ tử nhà bọn họ làm việc từ trước đến nay đều có chủ ý của mình, đương nhiên không có khả năng theo chân đám cấp dưới bọn họ để giải thích mọi chuyện. Chờ đoàn người báo cáo xong công việc rời khỏi, nhìn thấy Diệp Bạch vẫn nằm ở trên ghế salon không động, lúc này Cố Chiêu mới hỏi: “Cậu không hiếu kỳ?”

Diệp Bạch lắc đầu, “Bọn họ rất ngu ngốc, hiển nhiên tôi không có khả năng cũng ngu ngốc như vậy.”

Cố Hầu tước: “…”

Anh nhịn còn không được à, Cố Chiêu đỡ cái trán phát đau, “Nói chuyện rõ ràng.”

Diệp Bạch đáp một tiếng, sau đó bắt đầu giải thích, “Mấy nhân thủ mà thôi, nhà ai cũng sẽ không thiếu, chúng ta lưu lại bao nhiêu là một phiền toái, xử lý bọn họ cũng không có tổn thất quá lớn.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Ngược lại cứ đưa trở về nguyên dạng như vậy, đối phương có kiêng kị trong lòng, còn có thể hoài nghi sự tình có gian trá.”

Bất luận nói như thế nào, những người đó cũng sẽ không được đến tín nhiệm vốn có, thậm chí gặp phải đa nghi còn có thể bị thẩm tra kỹ càng.

Thậm chí…

“Những người này ở trong phủ lâu như vậy, tất nhiên cũng sẽ truyền về một ít tin tức, như thế những người này nhất định sẽ hoài nghi tính thật giả của sự tình.” Diệp Bạch khẽ ha một tiếng, “Đặc biệt về tôi, nhất là Chu Chính, phỏng chừng sẽ quy kết thất bại trên yến hội ngày đó do tình báo không chính xác.”

So với việc tự mình đối phó, còn không bằng ném phiền toái này về.

Cố Chiêu đúng là có ý tứ này, đổi lại thường ngày anh có thể trực tiếp xử lý người cho xong việc, nhưng hiện giờ tình huống cố tình có chút khác biệt. Thiếu niên rốt cuộc là người thay đổi tim, trên người còn có năng lực thôi miên ám chỉ quỷ dị, anh không xác định những người đó có nhìn ra cái gì không ổn không, lại truyền những tin tức gì trở về, cho nên dứt khoát rút củi dưới đáy nồi.

Để những người đó biết đã sớm bị nhìn thấu, từ đó hoài nghi tính chuẩn xác của tin tức.

Hơn nữa yến hội ngày đó, Diệp Bạch lại biểu hiện thật sự không quá giống lúc ở trong phủ, vốn đã làm cho người ta cảm thấy tình báo có vấn đề, đến lúc này đương nhiên càng thêm như thế.

Kỳ thật anh vốn không chuẩn bị nói, nhưng không ngờ thiếu niên nhìn ra được rõ ràng.

Bức màn của phòng nghị sự bị kéo mở rộng ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người đặc biệt thoải mái, Diệp Bạch nằm ở trên ghế salon căn bản không muốn đứng dậy, cho dù người đều đi hết sạch. Cố Chiêu nhìn thế không tự giác bật cười, trong lòng âm thầm cân nhắc đây là tim của thiếu gia nhà nào chạy tới, quả thực được nuông chiều quý khí lợi hại.

Người trong phủ phần lớn đều thói quen thêm một chủ tử như vậy.

Dù sao có Hầu tước sủng ái, người cũng không khó hầu hạ, không ai cảm thấy có gì không quen, trái lại lúc nào cũng lộ cái mặt ở chỗ Diệp Bạch, ngóng trông đối phương nói vài lời hay với Cố Chiêu. Những ngày sau này thoải mái tự tại, quả thực thanh thản mà mấy đời tới nay chưa từng có, xem như thực sự được ‘nuôi’.

Ngày từng ngày qua đi, Hầu tước ở trong tranh đấu cũng càng thêm nghiêm trọng.

Nơi này tỷ lệ sản nghiệp làm ra tiền cơ bản đều là quý tộc xây dựng, nô lệ phần lớn chính là người làm công, so ra mà nói chỉ nhân đạo hơn thời cổ một chút. Mà từ trên hướng xuống, tài nguyên trong tay Hầu tước tất nhiên không nhỏ, nhưng bọn họ cần nuôi người cũng nhiều, huống chi ai sẽ thoả mãn với hiện trạng, bởi vậy tranh đấu không ngừng.

Diệp Bạch ngáp một cái, nghe đám cấp dưới của Cố Chiêu tranh luận.

Loại trường hợp này cứ cách một thời gian sẽ trải qua một lần.

Mỗi lần có hạng mục mới xuất hiện, hoặc là có địa bàn có thể khai phá, bọn họ đều sẽ bàn giá cả, bàn một loạt thảo luận khác, cuối cùng do Cố Chiêu đánh nhịp quyết định.

Mọi người rõ ràng cũng đã thói quen Diệp Bạch giống như vật phẩm trang sức.

Trong tay đối phương thỉnh thoảng sẽ cầm quyển sách để xem, có một lần một người trong đó cảm thấy tò mò nhìn thoáng qua, bên trên đang viết: “Muốn mình làm một vật phẩm trang sức quý báu, để lúc chủ nhân của mình mang ra ngoài sẽ đặc biệt có mặt mũi, không thể nói nhiều, cao quý tao nhã, chuyện quan trọng lấy chủ nhân làm trước.”

Đây… đây hình như là đang giảng làm thế nào để làm một ‘ấm giường’ đủ tư cách, được sủng ái như vậy chẳng lẽ cũng cần nghiên cứu?

Mọi người cười cười không nói lời nào, sau đó tiếp tục thảo luận của bọn họ, có mấy người nhớ tới quyển sách này hình như là mới ra, không nghĩ tới thiếu niên nhìn thì tùy tính, bên trong lại vẫn rất để ý Cố Chiêu, bằng không sao lại nghiên cứu thứ này.

Trong lúc lại xảy ra một việc lớn.

Lúc đó đang buổi trưa, Diệp Bạch lại một lần chiếm lấy phòng ngủ chính của Cố Chiêu, thỏa mãn nằm trên giường lớn thoải mái phơi nắng, sau đó đã bị một chiếc điện thoại gọi tới phòng họp. Vừa vào phòng đã phát hiện không khí bên trong không thích hợp, tất cả mọi người một bộ thận trọng do dự, chỉ riêng Cố Chiêu nhìn thấy hắn thì hơi hoãn thần sắc.

“Chuyện gì?”

Diệp Bạch theo thường lệ nằm vào sô pha bên cạnh, hữu khí vô lực hỏi đám người quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.

Mọi người vẻ mặt hơi thay đổi, có mấy người có vẻ không tốt nhìn Diệp Bạch, còn lại thì khá có hứng thú nhìn Cố Chiêu, giống như đang đợi anh làm ra quyết định gì.

Diệp Bạch cũng miễn cưỡng nhìn qua.

Cố Hầu tước ném về phía hắn một phần văn kiện, nói: “Nội dung bên trong bị tiết lộ, tạo thành tổn thất trên mức độ nhất định, trước mắt đang tra là ai làm.”

Lại là gian tế.

Diệp đại miêu mang thần sắc không rõ quét mọi người một mắt, mở ra nhìn coi, “Là phần này à!” Hắn như có điều suy nghĩ nói: “Ngày đó sau khi thương lượng xong cũng không định ra số lượng cuối cùng, sau đó tất cả mọi người tan, Hầu tước để lại Chu Đào thương lượng xong mới định ra số lượng cụ thể, lúc ấy tôi cũng ở đây dự thính toàn bộ hành trình.”

Dừng một chút, hắn hướng về phía mọi người xác định: “Tôi nói đúng không?”

Mọi người gật đầu, chuyện đã trải qua bọn họ đều điều tra rõ, những việc trước đó vừa rồi đã thuận một lần, bởi vậy vô cùng xác định: “Biết việc này, trừ bỏ Chu Đào chính là cậu.”

Về phần Cố Chiêu, bản thân Hầu tước hiển nhiên không thể nào là gian tế.

Diệp Bạch cười khẽ.

“Chu Đào và mọi người cộng sự nhiều năm, trong ngày thường trầm mặc ít lời, nhưng làm việc vô cùng bền chắc, cho nên hiện tại tất cả mọi người đang hoài nghi tôi, đúng không?”

Hắn hỏi: “Có người có ý kiến khác không?”

Có người xuy cười một tiếng, cảm thấy hắn vào lúc này còn lấy lòng mọi người, nhưng cũng có mấy vị do dự, một trong số đó cuối cùng vẫn đứng ra nói: “Cảm giác có điều không đúng, bởi vì sự việc rất dễ dàng tra ra rõ ràng, mà chuyện này bạo lộ ra cũng không giá trị, dựa vào sự thông minh của cậu hẳn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế mới đúng.”

Có vài người đã quên, nhưng anh ta sẽ không bởi vì những ngày gần đây thiếu niên khiêm tốn thì quên chuyện lúc trước.

Không để lại giấu vết khiến Chu Chính ăn thiệt không nói, ngay cả những gian tế trong đám tuyển thủ cũng là đối phương tùy tay chỉ ra, còn có khả năng được hầu tước từ trước đến giờ không đi tìm bạn giường sủng ái, người như vậy sao có thể là kẻ ngốc, sao có thể làm ra việc dại dột không thể nhìn thẳng rõ ràng như hiện giờ.

Diệp đại miêu liếc nhìn người nọ một cái, cười cười, vẻ mặt tán thưởng coi như anh có đầu óc.

Mọi người: “…”

“Sự việc chỉ Diệp Bạch và Chu Đào rõ ràng, hiện tại anh dùng loại ngôn luận không có căn cứ muốn chính danh cho cậu ta?” Có người lập tức phản bác: “Vậy chẳng lẽ người tiết lộ cơ mật chính là Chu Đào, đối phương từng làm bao nhiêu chuyện cơ mật, nếu quả thật có vấn đề, cần gì đến mức lấy một đơn trước mắt làm văn.”

Người lúc trước dừng một chút, cuối cùng không phản bác.

Rất nhiều người đều đang chờ Cố Chiêu tỏ thái độ, cũng có số người ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bạch, mưu toan từ trong hành vi của hắn tìm ra một vài vấn đề. Diệp Bạch căn bản lười phản ứng đến bọn họ, chỉ lật lật văn kiện trong tay, không chút để ý quay đầu lại nhìn về phía Cố Chiêu ngồi ở trên chủ vị.

Hắn hỏi: “Đối phương là ai?”

Vấn đề này không đầu không đuôi, Cố Hầu tước lại hiểu được hỏi chính là cơ mật bị tiết lộ cho vị Hầu tước nào, anh cười cười trực tiếp tỏ rõ, “Chính là Chu Chính mà ngày đó cậu đã gặp.”

Diệp đại miêu híp mắt, lại là tên này.

Lúc này mọi người cũng không tranh cãi, dù sao Chu Chính từng ăn thiệt trên tay Diệp Bạch, nếu nói là hai người này là một cũng có chút gượng ép. Mặc dù đó cũng có thể là diễn kịch, nhưng họ Chu luôn sĩ diện, thật sự cam lòng? Cũng bởi vì những nghi hoặc đó, trước mắt mọi người mới không trực tiếp chỉ thẳng Diệp Bạch.

Nhưng hiển nhiên, có hơn phân nửa người vẫn cho rằng việc này Diệp đại miêu không thoát được.

“Chu Đào đâu?”

Diệp Bạch liếc mọi người đang ngồi một cái, phát hiện không có người đàn ông trầm mặc ít lời đó, lúc này mới hỏi. Lập tức có người đáp vì tránh hiềm nghi, bởi vậy hội nghị ngày hôm nay anh ta không tham gia, hiện tại đang ở trong phòng ‘yên lặng suy nghĩ’. Nói cho cùng chính là cũng có hiềm nghi, tuy rằng nhẹ nhưng vẫn cần tránh một chút.

“Nếu là hai người hiềm nghi, vẫn gọi người đến đi, đôi ta cũng tiện đối chất.”

Mọi người nhìn bộ dáng Diệp Bạch trong lòng có nắm chắc, suýt nữa hoài nghi thật sự là Chu Đào làm, nhưng ngẫm lại hành vi của đối phương trước kia, lập tức lại lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ này. Nhưng có Cố Chiêu đồng ý, Chu Đào vẫn rất nhanh bị mời tới, lần này tâm tình của anh ta cũng không tốt lắm, nhìn thấy Diệp Bạch lại càng trực tiếp hừ lạnh một tiếng.

Thái độ này tương đối không tốt, nhưng không ai có thể nói cái gì.

Dù sao trạng thái hai chọn một hiện tại, nếu bản thân Chu Đào là trong sạch, như vậy gian tế chỉ có thể là Diệp Bạch. Dưới loại tình huống này nếu còn có thể có thái độ tốt mới là kỳ, thấy thế nào đều cảm thấy Diệp Bạch một phái bình tĩnh khả nghi hơn. Bởi vậy đã có người khẩn cấp chờ hai người đối chất, để khiến nam sủng Diệp Bạch lộ ra sơ hở.

Ánh mắt Diệp đại miêu không dời khỏi người Chu Đào.

“Diễn ngược lại rất giống!”

Hắn mang vẻ mặt cảm khái, “Nhưng đáng tiếc đầu óc không dễ dùng lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play