Bạn tiên muốn lưu lại kỳ thật không phải là không có biện pháp, dù sao năng lực của cậu quá mức nghịch thiên, chỉ là không muốn làm ‘ấm giường’ mới thuận theo bị đưa đi ra ngoài.

Về sau trôi qua coi như không tồi, dần dần bắt đầu thích ứng xã hội này.

Nếu như không có Chu Chính can dự, tuy rằng có thể cả đời đều là nô lệ, nhưng dù sao sống được xuôi gió xuôi nước một chút hẳn không có vấn đề. Người quanh thân bởi vì ám chỉ của nguyên chủ đều đặc biệt chiếu cố đối với cậu, ngày sau cho dù có chuyện gì cũng có thể dựa vào năng lực này, sao cũng sẽ không sống quá thảm.

Nhưng mà đáng tiếc…

Chu Chính được vây vào giữa đang đi về hướng bên này, mâu quang Diệp Bạch chớp lên, nương động tác rũ mắt xuống chặn sự sắc bén trên vẻ mặt. Hắn từ trong tay người hầu bên cạnh lấy ra hai chén rượu, thay chén mà mình và Cố Chiêu hai người uống đến một nửa, sau đó thần sắc tự nhiên cùng nhau đợi đối phương lại đây với Cố Hầu tước.

Liên tiếp động tác tao nhã mà tự nhiên này, chỉ có Cố Chiêu cách quá gần nhìn ra một ít không ổn.

Trong lúc đó Chu Chính đã đi tới, đứng ở bên cạnh gã chính là cô gái mười bảy mười tám, xinh đẹp sáng ngời, dáng người tuyệt đẹp, phối lên bộ váy trăm hoa bướm lượn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, cùng nhau đi tới hiển nhiên đã được rất nhiều tán dương, giờ phút này đang thần tình tươi cười cùng vẻ đắc ý muốn cũng không giấu hết được.

Diệp Bạch nâng tay nhấp rượu đỏ trong chén, rũ mắt xuống có vẻ cực kỳ im lặng.

Đứng ở bên người Cố Chiêu, hắn biến mình trở thành một vật phẩm trang sức quý báu, nhìn Chu Chính và mọi người cười cười nói nói, lại chào hỏi Cố Chiêu.

Cô gái giống như Hoa Hồ Điệp kia nhìn thấy Cố Chiêu thì ánh mắt sáng lên.

Trong mấy Hầu tước, Cố Hầu tước là một vị anh tuấn tuổi còn trẻ nhất, đánh giá khác thì chưa kể đến, trên yến hội hôm nay tổng cộng bốn vị Hầu tước, không có người dưới ba mươi tuổi. Chu Chính đứng ở bên cạnh cô gái lại càng đã qua trung niên, cho dù dưỡng tốt hơn nữa, cũng không thể che giấu sự thật gã đã không còn trẻ tuổi.

Diệp Bạch rũ mắt cười khẽ.

Trên hội trường hâm mộ ghen tị hắn không ít, nhưng không mấy người dám trắng trợn như vậy, dù sao tất cả mọi người là theo chân chủ nhân tới, nhìn những người khác như vậy tính là chuyện gì?

Quả nhiên, mấy vị Bá tước vây quanh hơi thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt Chu Chính lại càng vô cùng không tốt.

Gã vẫn luôn không hợp với Cố Chiêu, hiện giờ nghe nói anh ở trong nhóm tuyển thủ chọn một cậu trai, nên chuẩn bị yến hội này. Nói là mọi người giao lưu trao đổi tình cảm, trên thực tế là khoe khoang cô gái mình mới phát hiện, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là muốn so qua nam sinh bên người Cố Chiêu. Ai có thể dự đoán được…

Còn chưa bắt đầu, nha đầu kia đã cho gã mất mặt trước.

So sánh ra, trái lại thiếu niên tướng mạo tinh xảo đối diện, một bộ dáng im lặng nhu thuận, lại cũng không phải cái loại nhát gan không nhận ra người, có thể thấy là thật sự hiểu chuyện. Đối phương nói rất ít, lại hiển nhiên rất có quy củ, ở trước mặt nhiều Hầu tước Bá tước như vậy, vẫn một phái tự nhiên hào phóng vô cùng khiến người thích.

“Cố tiên sinh thật ra may mắn!”

Đã không chỉ một vị Bá tước khen ngợi như vậy, ngay cả không nói, trong lòng hiển nhiên cũng cho rằng như thế.

Chu Chính càng thêm không cam, thần sắc nhìn Diệp Bạch đương nhiên không tốt, Cố Chiêu nhíu mày ôm người vào bên người, tùy ý đáp lại hai câu thì tìm nơi ngồi xuống. Anh nhất quán không thích xã giao, bởi vậy cực ít có người đui mù đụng vào, trái lại ba vị Hầu tước khác, đều bị cuốn lấy không thoát được thân.

Loại tụ hội này đương nhiên có trợ hứng.

Cách đó không xa dựng một cái đài cao, bên trên đang có một đám vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa, nhưng hiển nhiên khiến người chú ý cũng không nhiều, Diệp Bạch nhàm chán thì nhìn một lát.

Hắn cảm thấy giống như điệu múa thời cổ của nước Z.

Váy dài phiêu phiêu dục tiên, ống tay áo dài mà phiêu dật, lúc vẫy động có một loại mỹ cảm. Thấy hắn chú ý bên này, Cố Chiêu cũng nhìn theo một hồi, nghiêng đầu hỏi: “Đẹp?”

Diệp Bạch khẽ gật gật đầu.

Luận đến yêu thích, có thể là lần đầu hạ phàm đã ở thành phố C nước Z, cho nên hắn thiên về thẩm mỹ của người nơi đó không nói, còn càng hướng về phong cách cổ. Cũng bởi vậy trong tương lai hắn không chọn mở quán cà phê lưu hành đương thời, mà theo con đường khác mở phòng trà, trang hoàng cũng thiên hướng phong cách này.

Trong lúc đó người chú ý đến bên này tất nhiên không ít.

Các quý tộc càng thêm cảm thấy thiếu niên đi theo bên người Cố Chiêu vô cùng hiểu chuyện, lần đầu tiên tới loại trường hợp này cũng sẽ không tò mò trái nhìn phải ngó, ngược lại vô cùng ổn trọng. Thiếu nam thiếu nữ đi theo bên người bọn họ lại không ngừng hâm mộ, dù sao cũng là ấm giường, đi theo Cố Chiêu được lợi bao nhiêu.

Hơn nữa nhìn ra… Cố Hầu tước dường như vô cùng ôn hòa dễ thân, đối người bên cạnh cũng không tồi.

Dù sao trường hợp náo nhiệt, Cố Chiêu cũng không thể vẫn luôn im lặng ngồi ở một bên, cách một lát đã có một hai người lại đây lên tiếng kêu gọi, tùy ý nói chuyện với nhau vài câu. Chu Chính cũng rất mau lại vòng trở về, lúc này bên cạnh gã đã không có cô gái giống như Hoa Hồ Điệp kia, ngược lại thay đổi một vị khác tương đối hiểu biết.

Đúng lúc này có người hỏi: “Bạn gái lúc trước của Chu tiên sinh đâu, chẳng lẽ sợ bị chúng tôi đoạt nên không bỏ được mang ra à?”

Trong giọng nói không khỏi mang theo chút trào phúng, Diệp Bạch nhận ra đây là một vị Hầu tước khác trên hội trường, chắc hẳn có quan hệ không tốt với Chu Chính, tìm được thời cơ muốn đi lên giẫm một cước. Mỗi tội lần này có thể giẫm lộn chỗ, chỉ thấy Chu Hầu tước mỉm cười, tương đối đắc ý chỉ hướng trên đài, “Cô ấy nhảy múa không tồi, cho nên…”

Vũ nữ trước đó đã rời đi, âm nhạc trong hội trường cũng thay đổi.

Mọi người theo Chu Chính nhìn qua thì thấy các cô gái như hoa nối đuôi nhau mà ra, tầng tầng lớp lớp xuyên qua, về sau lại tách ra hai bên, lộ ra nơi giữa sân. Cô gái giống Hoa Hồ Điệp lúc này đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, cô ta từ trên trời giáng xuống, rơi xuống giữa bụi hoa trong.

Giống như Hồ Điệp chân chính, lại như tinh linh trong bụi hoa.

Kỹ thuật múa của cô gái này tuyệt đẹp động lòng người, giọng hát giòn ngọt, trong lúc quay đầu nhìn về hướng bên này, ánh mắt khẽ liếc lại khiến tất cả mọi người cảm thấy là đang nhìn mình.

Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi nhìn ngây người.

“Không tồi, thật không tồi.” Một vị Bá tước tán thán nói, “Điệu múa này trong phủ tôi không phải là không có người có thể múa, nhưng không người nào có thể múa đến xinh đẹp như vậy, làm cho người ta say mê trong đó không tự phát.”

Cô gái trên đài dường như nghe được lời ca ngợi, nhất thời cười đến càng ngọt.

Một khúc chấm dứt, lại rõ ràng mọi người có chút không tận hứng, Chu Chính nhìn sắc mặt đắc ý, hình như bẻ về một đoạn. Gã liếc mắt nhìn Diệp Bạch một cái, như lơ đãng nói, “Có thể được Cố tiên sinh cưng chiều như vậy, chắc hẳn cũng không chỉ tướng mạo xuất sắc, thế nào, lên đài làm một khúc? Tôi để hậu trường phối hợp cậu.”

Diệp Bạch cười khẽ, Chu Chính này hiển nhiên tương đối đắc ý.

Người này sắp xếp ba gian tế trong phủ, chỉ sợ sớm đã biết được sự thật hắn không giỏi vũ khúc, không thông nhạc cụ, cho nên mới đặc biệt an bài tất cả chuyện này.

Chỉ tiếc…

“Tôi không quá biết.” Diệp đại miêu nhìn nhìn Cố Chiêu, lúc này mới nói tiếp: “Hầu tước nên rõ ràng, Cố tiên sinh chúng tôi không thích những thứ này.”

Chu Chính: “…”

Toàn bộ từ chuẩn bị dùng tốt đều phế bỏ, gã không cần vừa đấm vừa xoa buộc người ta lên đài, cũng không cần âm thầm chỉ ra Cố Chiêu cưng chiều không ngờ là không có tài nghệ. Đối phương tự mình nói ra sự thật ngay trước mặt mọi người, nhưng một câu tiếp phía sau khiến toàn bộ việc làm lúc trước của gã thành công vô dụng.

Hơn nữa…

Diệp Bạch nói như vậy rõ ràng âm thầm chỉ ra, những người như bọn họ kỳ thật đã xem như thoát ly nô tịch, hiện tại phải chịu trách nhiệm lấy lòng hầu hạ cũng chỉ một chủ tử mà thôi. Từ chủ nhân người ta thích liền phải tinh, không thích thì không cần biết, hết thảy chỉ lấy yêu thích của một người làm chủ, không cần lo lắng thứ khác.

Nhưng vừa vặn cô gái dưới tay gã, ở trên đài khiêu vũ lại vẫn không quên câu dẫn mọi người.

Vừa so ra, cao thấp lộ rõ.

Lúc trước còn có một đám quý tộc hâm mộ Chu Chính được giai nhân như vậy, lúc này sôi nổi sửa lại ý nghĩ. Ai không muốn người bên cạnh mình trong mắt chỉ có thể nhìn thấy mình, giống cô gái trước đó là nhảy múa có tốt hơn nữa thì thế nào, không chỉ nhìn thấy Cố Chiêu hai mắt phiếm sáng, sau khi lên sân đấu khiêu vũ còn chuyên chú nhìn mình như vậy.

Hiện những người này đều sẽ không quản, đó thật ra căn bản chỉ là động tác nhỏ mà diễn viên trên đài đều biết.

Lúc này sôi nổi cảm thấy Chu Chính cưng chiều người không biết sâu cạn, ngược lại là Diệp Bạch càng thêm nhu thuận chu đáo hiểu chuyện, khiến một đám quý tộc có chút hâm mộ đối với Cố Chiêu.

“Thật có phúc.” Có người nhịn không được nói: “Thật sự là có phúc nha!”

Diệp Bạch nhìn lướt qua, phát hiện vẫn là Hầu tước vừa rồi, đối phương hiển nhiên không phải thật tâm tán thưởng, chỉ là vì mượn việc này chế giễu Chu Chính mà thôi. Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Chu Chính mơ hồ trắng bệch, tay trái buông xuống dưới thân gắt gao nắm chặt, ngay cả tay cầm chén rượu, cũng sắp bóp nát cái chén.

Chưa xong, Chu Hầu tước không cam lòng căm giận nói: “Thích thì để Cố tiên sinh tặng anh một người.”

Người nọ liếc gã một cái không nói chuyện, Cố Chiêu lại vừa vặn nói, “Đều có phần, lần này tôi chỉ lưu một người, còn lại đã dạy tốt ngày khác sẽ đưa cho các vị mấy người.”

Chu Chính giật mình trong lòng, đang định cự tuyệt, chợt nghe Cố Hầu tước bổ sung một câu.

“Nếu nơi này của Chu tiên sinh…” Dừng một chút, hiển nhiên là đang chỉ ấm giường không đủ ‘tận tâm’, “Như thế, tôi sẽ bổ sung thêm hai người, tặng ba người được không.”

Ba…

Vừa vặn là nhân số lúc trước phái vào nằm vùng, Chu Chính kinh nghi bất định, cuối cùng vẫn không cự tuyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play