Nhưng giết không được nàng, còn để nàng trưởng thành đến bây giờ, khế ước thành công với Võ Cổ Thư, nhận được lực lượng mạnh mẽ khiến chính chúng phải nghi kỵ. Lam Diễm Cơ suy đi ngẫm lại, mới nhận ra chuyện này đúng là còn chút thú vị.
Truy sát nàng bấy lâu nay vâỵ mà không giết được nàng chứng tỏ bọn chúng căn bản ngu xuẩn. Đến cả một nữ tử 20 tuổi cũng không thể giết được.
Lam Diễm Cơ nhún nhún vai tỏ vẻ không muốn nói nữa, đối với chuyện này nàng cũng không muốn can thiệp quá nhiều, nàng chưa muốn rước họa vào thân.
Nghĩ như thế nhưng Lam Diễm cơ chưa chắc rằng mình sẽ không giúp bắt Thần Y Lạc, suy cho cùng thì cũng là bằng hữu lâu năm.
_______________________________
Cánh cửa cung điện xa hoa mở rộng. Một thân ảnh nhỏ nhắn, lanh lợi xuất hiện.
Bắc Thần Hoàng Liên một thân cẩm bào thêu những đóa hoa sen màu vàng rực rỡ, những đường viền màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng nõn, gương mặt thành tú đáng yêu của tiểu công chúa.
Bắc Thần Hoàng Liên hành lễ, mỉm cười với nữ tử ngồi trên cao :
" Tỷ tỷ, muội đã đưa người tới."
" Hử ?"
Nữ tử khẽ ngước mắt lên, nhìn bốn thân ảnh đang tiến vào, ngón tay ngọc đeo những chiếc móng tay dài bằng vàng nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, lười biếng hử một tiếng.
Trên người của nữ tử chính là hồng y rực lửa, từng đường viền, hoa văn đều làm vô cùng tinh xảo. Ấn ký hoa anh đào trên trán càng tô thêm vẻ đẹp yêu kiều của nữ tử.
Bốn người Nam Cung Khuynh Tuyết vừa vào tới nơi, hành lễ liền ngẩng đầu, tò mò nhìn vị Đế muội bằng mặt không bằng lòng với Đế Quân.
Nữ tử khẽ cười, nụ cười dịu dàng ôn nhu, thanh âm như tiếng đàn du dương vang lên :
" A, ban toạ cho các vị công chúa Phong Dung Quốc."
Bốn người được dẫn tới vị trí của mình, nơi đó đã bày sẵn rất nhiều mỹ thực, mỗi một món đều là làm từ trân phẩm.
Bắc Thần Ứng Diễm vẫy vẫy tay, động tác ưu nhã, liền có nô tỳ bưng rượu lên rót đầy ly :
" Hôm qua tiếp đón các vị công chúa không chu đáo, quả thật thất lễ."
Bốn người có chút ngẩn ngơ, ba người Nam Cung Tuệ Tình, Giai Kỳ, Lam Yên có chút bất ngờ trước vẻ đẹp của Bắc Thần Ứng Diễm. Mày liễu mắt phượng, làn da trắng như bạch ngọc, một mái tóc đen mượt được cuốn lên bằng trang sức vàng nạm ngọc, đính trên đó vài bông hoa. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân.
Nam Cung Khuynh Tuyết nhíu nhíu mi, có chút khó chịu khi nhìn Bắc Thần Ứng Diễm. Nhìn ngoài nữ tử này dịu dàng ôn nhu, nhưng đáy mắt lại là một mảnh gian xảo.
Giả dối !!!
Cảm giác của nàng với nàng ta chính là giả dối, nữ tử này, không có chút khí chất thiện lương, đứng gần nàng ta luôn có cảm giác không an toàn. Nữ tử này điển hình cho câu ' Tiếu lý tàn đao.' luôn dùng vẻ ngoài để giấu đi còn người thật, chỉ cần ngươi sơ sảy sẽ bị nàng ta đâm cho một đao !
Ánh mắt Bắc Thần Ứng Diễm quét mắt qua bốn người Nam Cung Khuynh Tuyết, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Tuệ Tình, khen :
" Quả đúng là một tuyệt sắc giai nhân, Tuệ Tình công chúa, bổn cung đã nghe danh đệ nhất mỹ nhân của ngươi ở Phong Dung Quốc."
Được lời khen như vậy, mặt Nam Cung Tuệ Tình có chút đỏ, điển hình của một thiếu nữ e lệ, nhẹ giọng cảm tạ :
" Đa tạ Đế muội khen ngợi, Tuệ Tình không dám."
Nam Cung Khuynh Tuyết có chút tò mò, truyền âm cho Chấp Minh bên trong Võ Cổ Thư :
" Sư phụ, sao lại gọi Bắc Thần Ứng Diễm là Đế muội, trong khi các công chúa khác thì chỉ được gọi là công chúa ?"
Chấp Minh đang buồn ngủ, bị nàng gọi không đúng lúc liền nổi nóng :
" Câm miệng, đi mà hỏi Thủy Kỳ Lân đi, đừng có làm phiền ta !"
Thủy Kỳ Lân bị điểm danh, không khỏi giật mình, sợ hãi lùi lại.
Tên điên giận a.........