Chấp Minh lâm vào mộng ảo, trong đầu đều là hình ảnh bản thân đứng trên đỉnh cao, cao cao tại thượng nhìn lũ người phía dưới như nhìn một lũ kiến không đáng để vào mắt.
_______________________________
Tiếng sấm rền vang, những hạt mưa đổ xuống như trút nước.
Bên trong màn đêm tĩnh lặng, một thân hắc y khẽ lướt đi không tiếng động, hướng ngự thư phòng mà nhảy vào từ cửa sổ.
Chấp Minh thầm run, hỏi thiếu nữ :
" Như vậy có ổn không, dù sao nơi đây cũng là cấm địa a !"
Nam Cung Khuynh Tuyết khẽ nhướng mày, không ngạt nhiên hỏi :
" Cái gì ? cấm địa ?"
" Bắc Thần Y Lạc ngăn cấm người khác vào đây, tất nhiên là trừ quốc sư ra, bên trong ngự thư phòng chứa nhiều Đấu kỹ cao cấp và nhiều bí mật a !"
Y huyên thuyên nói, nhưng nàng lại không để ý, tiến lại rút một quyển sách dày cộp cũ kỹ bị ném trong một góc ra. Nhìn ba chữ trên quyển sách, lòng nàng có chút nao nao.
Cuốn sách lấy da thú làm bìa, bề mặt bị bám vào một lớp bụi bẩn dày, dường như đã lâu chưa ai đụng tới, ba chữ trên mặt sách là....Võ Cổ Thư !
" Quả đúng là Võ Cổ Thư !"
Nhưng khi hai người còn đang vui mừng, cánh cửa ngự thư phòng liền bị mở toang, ba thân ảnh lọt vào mắt nàng.
Nam Cung Khuynh Tuyết hoảng hốt nhảy dựng lên, nhoáng một cái bị Chấp Minh kéo vào Võ Cổ Thư.
" Sư phụ..."
Tay nàng vẫn ôm khư khư Võ Cổ Thư vừa tìm được, nhìn Chấp Minh khẽ gọi, lại bị y quát :
" Im miệng !"
_________________________________
Bắc Thần Y Lạc lảo đảo bước về phía chiếc ghế lót da thú. Hai nô tỳ ở ngoài của run run muốn bước vào đỡ lấy nàng, bỗng bị nàng quát lớn :
" Cút !!!!"
Một áp lực cường đại ập lên đầu hai nô tỳ làm bọn họ không nhịn được mà lui mạnh về phía sau. Nam Cung Khuynh Tuyết trốn trong Võ Cổ Thư cũng nhịn không được phun ra một ngụm máu, Chấp Minh cùng Thủy Kỳ Lân sợ hãi quỳ thụp xuống, mặt cắt không còn một giọt máu. Bởi vì Bắc Thần Y Lạc không hề đè quá nhiều uy áp lên đầu hai nô tỳ nếu không phỏng chừng hai người bọn họ sớm đã thành một miếng thịt bị ép bẹp. Nhưng cũng vì vậy mà uy áp trải khắp ngự thư phòng, mọi thứ bằng gốm sứ chịu không nổi, lập tức vỡ nát.
Cường đại !!!
Đây chính là cường giả chân chính ?
Hai nô tỳ sợ hãi đóng cửa, để một mình Bắc Thần Y Lạc một thân ướt sũng nước, mệt mỏi ngồi trên ghế. Uy áp biến mất, Nam Cung Khuynh Tuyết nhẹ thở ra một hơi, nàng lau vết máu nơi khoé miệng. Nhìn Chấp Minh và Thủy Kỳ Lân đau đớn ôm ngực quỳ xuống, không khỏi quay đầu nhìn nữ tử xinh đẹp đang dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Nàng ta ngủ rồi ?
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng. Đành vậy, đây là cơ hội duy nhất để ra khỏi ngự thư phòng, nếu ở lại quá lâu, nàng nhất định sẽ bị phát hiện, không bằng nhân cơ hội này chuồn đi ?
Nói rồi nàng bước ra khỏi Võ Cổ Thư, ném lại cho Chấp Minh Võ Cổ Thư mới tìm được, nhẹ nhàng từng bước tới bên cánh cửa.
Khi tay nàng sắp chạm đến cánh cửa, một giọng nói lạnh lẽo có chút suy yếu vang lên :
" Đột nhập vào ngự thư phòng, gan đủ lớn...."
Cả cơ thể nàng cứng đờ như hoá đá, bàn tay cũng không thể nào cử động.
Nam Cung Khuynh Tuyết khoé môi giật giật, nàng khẽ quay đầu. Đối mặt nàng là đôi mắt đen lạnh lẽo của nữ tử, thân thể nàng không tự chủ được run rẩy.
Nguy hiểm !
Đôi mắt đó ẩn chứa sát ý, nguy hiểm khiến trái tim người khác lạnh run, sợ hãi. Nam Cung Khuynh Tuyết bây giờ mới thực sự cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ đáy lòng mình. Làm sát thủ bao nhiêu năm, nhiều lần cửu tử nhất sinh cũng không khiến nàng sợ hãi như nữ tử trước mắt.
" Bắc Thần Y Lạc đang bị trọng thương, Khuynh Tuyết chạy mau !"