Thành phố Cảng xảy ra vụ cướp lớn ngân hàng lớn như vậy, truyền thông rầm rộ đưa tin, hàng loạt hình ảnh của Diệp Phàm và Lục Tĩnh Tiêu xuất hiện trên khắp mặt báo.

Có người lo lắng, cũng có kẻ thấy người khác gặp họa mà vui mừng.

Tập đoàn thành phố Cảng, Chu Tình đang thưởng thức trà, Diệp Trung từ từ bước đến, nói: "Phu nhân, cậu cả bị đám cướp bắt đi rồi”.

Nói xong liền đưa tin tức trên điện thoại cho Chu Tình đọc.

"Chết tiệt!"

"Ai dám bắt con trai tôi!"

Chu Tình đột ngột đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo u ám.

Chu Tình lạnh lùng hỏi: "Ông nói xem liệu có phải do bên ông hai làm không?"

Diệp Trung trả lời: "Hình như không phải, theo tôi được biết thì đây là một đám xã hội đen cướp ngân hàng, đúng lúc cậu cả đến lấy tiền, tình cờ dính líu đến mợ chủ nhà to Hàn”.

“Hừ, nhà họ Hàn, đi cùng tôi đến thương mại Thiên Bảo”, Chu Tình tức giận ra ngoài cửa.

Diệp Phàm sống ở nhà Hàn Tuyết như thế nào, bà ta biết rất rõ, Lưu Tú Cầm chua ngoa độc mồm độc miệng như thế nào bà ta cũng không hề lạ gì.

Tại nhà Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm đang xem tivi, tin tức đột nhiên phát cảnh Diệp Phàm bị bắt đi, hai người kinh ngạc.

Hàn Tại Dần vội vàng hỏi: "Tú Cầm, Diệc Phàm bị đám cướp bắt đi rồi, bà nhìn thấy không?"

Kinh ngạc thoáng qua, Lưu Tú Cầm lại khôi phục và thản nhiên: "Nhìn thấy rồi, thì sao chứ?"

Hàn Tại Dần hơi phật ý Lưu Tú Cầm quá máu lạnh rồi: "Bà.. đó là chồng của Tiểu Tuyết, con rể của bà, sao là sao thế nào?"

“Haizz, tôi nói cho ông này Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm tôi trước giờ không coi tên vô dụng đó là con rể, cậu ta bị bắt thì càng tốt, nếu không giữ nổi mạng quay về thì vừa hay giúp Tiểu Tuyết có cơ hội kiếm mối khác, gả vào nhà quyền quý nào đó", Lưu Tú Cầm nói một cách tràn đầy mong chờ.

Hàn Tại Dần suýt thì tức chết, lớn tiếng quất "Sao bà lại có thể như vậy chứ? Quá là máu lạnh, Tiểu Tuyết sẽ không đồng như vậy đâu".

Bốp!

Lưu Tú Cầm đánh một cái rõ mạnh vào vai chồng, giận dữ nói: Quát cái gì mà quát, ông thì biết cái khỉ gió gì, tôi cho ông hay đến giờ Tiểu Tuyết với tên vô dụng kia vẫn chưa làm gì đâu, điều đó chứng tỏ Tiểu Tuyết cũng không hề thích cậu ta, đây rõ ràng là một cơ hội cực kỳ tốt..”

"Bà... Bà nói thật ư? Hàn Tại Dần có chút không tin nổi, Diệp Phàm với Hàn Tuyết đến giờ vẫn chưa làm chuyện đó.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lưu Tú Cầm đắc ý nói: "Đương nhiên? Mỗi sáng sau khi hai đứa nó đi, tôi đều âm thầm qua phòng kiểm tra".

"Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Tuyết"

Lưu Tú Cầm nói xong liền lôi chồng đi ra ngoài.

Ông chồng mếu máo, cũng không dám nói gì nữa, ở trong nhà này thì Lưu Tú Cầm là lớn nhất.

Ông ta bị quản rất nghiêm, căn bản không dám lến tiếng cãi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng chửi đánh đập ngay lập tức.

Trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Bách Hào đưa tin tức Diệp Phàm bị bắ cho bà cụ Hàn xem, bà ta nhất thời cười không khép nổi miệng.

Hàn Bách Hào phấn khích nói: “Bà nội, Diệp Phàm bị bắt rồi, đoán chừng lành ít dữ nhiều, chỉ còn mỗi Hàn Tuyết, tuyệt đối không chống lại nổi chúng ta, việc lấy lại được thuơng mại Thiên Bảo sẽ dễ như trở lòng bàn tay”.

Mặc dù bọn họ xem thường Diệp Phàm, nhưng trong thời gian gần đây, những tranh chấp mâu thuẫn xảy ra giữa thương mại Thiên Bảo và nhà họ Hàn đều liên quan đến Diệp Phàm, mà mỗi lần đều khiến bọn họ phải chịu thiệt.

Sự căm ghét của Hàn Bách Hào đối với Diệp Phàm đã lên đến đỉnh điểm.

Bà cụ Hàn nặng nề nói: "Không thể xem nhẹ, tên Diệp Phàm này từ trong núi ra, võ công mạnh mẽ, rất có thể sẽ thoát ra được, lúc đó chúng ta phải bàn bạc kỹ càng".

Hàn Bách Hào kiêu căng nói: Bà ơi, bà cẩn thận quá mức rồi, cháu nói cho bà một bí mật, sắp tới tập đoàn Phục Hổ ở thủ đô sẽ mở chi nhánh ở thành phố Cảng, cháu chuẩn bị đi gặp mặt bọn họ đây”.

Bà cụ Hàn kinh ngạc, bà ta cùng biết đến tập đoàn Phục Hổ, đó là tập đoàn lớn mạnh không kém gì tập đoàn Hoàng Minh.

Bà cụ Hàn gấp gáp hỏi: “Mau, mau nói rõ chuyện cho bà biết xem nào?”

Về phía này, Diệp Phàm và Lục Tĩnh Tiêu bị nhốt trong xe, súng thì chĩa thẳng vào đầu, tình hình vô cùng căng thẳng.

Gã cao to lái xe khàn giọng nói: “Đại ca, có xe bám theo chúng ta”.

Gã ta quan sát thấy có vài chiếc xe vẫn luôn bám theo, mặc dù không phải cảnh sát nhưng cũng rất đáng nghi.

Thủ lĩnh đám cướp cười khinh thường: "Ha ha, tao biết ngay bọn cảnh sát sẽ không dễ dàng bỏ cuộc mà, nhưng mà bọn chúng nghĩ có thể bắt được chúng ta chắc?"

Một gã khác lên tiếng: "Đại ca, vậy làm sao giờ, giết bớt một người để cảnh cáo đám cảnh sát hay không?"

Vừa nghe đến giết người, Lục Tĩnh Tiêu lập tức hoảng hốt, cô ta khóc lóc nói: "Đừng giết tôi, cầu xin các người, tôi có tiền, có rất nhiều tiền, tất cả đều có thể đưa cho các người, cầu xin các người...

Nghe thấy lời cầu xin của Lục Tĩnh Tiêu, Diệp Phàm cảm thấy cạn lời, như vậy chẳng khác nào dâng bánh lên tận miệng đám cướp hay sao?

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Đáng lẽ đám cướp có thể thả bọn họ đi, còn hiện giờ xem ra tỉ lệ bằng 0%, ít nhất bọn chúng cũng phải lấy được một món tiền đã.

Quả nhiên, thủ lĩnh đám cướp trở nên vui mừng, gã ta nắm lấy chiếc cằm trắng mịn của Lục Tĩnh Tiêu, cười nói: "He he, cũng xinh đẹp lắm, cô có bao nhiều tiền? Nói thử xem, không chừng có thể lập tức thả cô đi".

Lục Tĩnh Tiêu bị nắm cằm thì có chút tức giận, nhưng cô là cũng không thể làm gì khác: "Tôi... Có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền, chỉ cần các người tha cho tôi, tôi sẽ đưa các người 5 triệu”.

Thủ lĩnh đám cướp cười lớn không ngừng: “Ha ha..”

10 triệu…

20 triệu...

30 triệu...

"Chát!"

Thủ lĩnh đám cướp bất ngờ tát vào má Lục Tĩnh Tiêu, mỉa mai nói: "Con mẹ cô nói đùa với tôi đấy à, biết 30 mươi triệu là bao nhiêu tiền không?”

"Ha ha ha, đại ca, xem ra con ả này sợ đến mức nói năng linh tinh rồi, đợi tìm được chỗ nghỉ ngơi, để anh em chơi vui vẻ một chút, một cô em xinh đẹp yêu kiều như vậy trước giờ đúng là chưa được thử qua mà...”, một gã nở nụ cuời đê tiện, đưa tay ra sờ má Lục Tĩnh Tiêu.

Lục Tĩnh Tiêu vừa sợ vừa tức giận, nếu như cô ta bị dám cướp này làm nhục thì thà chết đi còn hơn.

Vừa nghĩ đến việc mình sắp bị làm nhục, tinh thần cô liền sụp đổ, cô há miệng khóc ầm lên.

Tiếng khóc ầm ĩ khiến cả đám cướp trên xe cảm thấy vô cùng phiền nhiễu: "Điên mất, đàn bà thật ồn ào, lấy băng dính chặn miệng cô ta lại”.

Cô bị bịt mồm rồi, không lâu sau khi một gã lấy điện thoại ra, phấn khởi nói: “Đại ca, con ả này không nói điêu đâu, cô ta là con gái Lục Cẩn Niên, ông ta là người có đến cả chục tỉ đấy”.

Thủ lĩnh đám cướp ngạc nhiên, vội vàng đón lấy điện thoại, trên màn hình là hình ảnh lúc bọn họ vừa mới lên xe.

Bên dưới là hình ảnh Lục Cẩn Niên và Lục Tĩnh Tiêu cùng tham gia sự kiện, có người rảnh rỗi đã thu thập những thông tin này lại.

Gã ta hào hứng nói: "Đại ca, chúng ta bắt được con gái của Lục Cẩn Niên, đừng nói là 30 triệu, đến 300 triệu cũng có thể đòi được ấy chứ"

Lời của gã khiến cho cả đám cưới trên xe đều vô cùng phấn khởi, 300 triệu đô cho bọn chúng tiêu sài cả đời rồi.

"Có lý lắm, nhưng mà chúng ta phải tính toán cẩn thận chút, đòi Lục Cẩn Niên một món tiền lớn, sau đó bay thẳng ra nước ngoài, cả đời này tha hồ sống sung sướng rồi”.

Thủ lĩnh đám cướp nhìn Lục Tĩnh Tiêu, gã ta có chút phấn khích, trong mắt đám cúp hiện giờ Lục Tĩnh Tiêu chính là một núi vàng đang phát sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play