Hàn Tuyết không im lặng như trước nữa, cô nói năng gay gắt, đối chất ngay trước mặt bao người.
Mỗi một chuyện mà cô nói ra đều là sự thật, đám họ hàng nhà họ Hàn đang vô cùng căm phẫn lập tức im như thóc, không dám phát ngôn linh tinh nữa.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hàn Bách Hào, chuyện này chỉ có gã ta mới quyết định được thôi. Sắc mặt của Hàn Bách Hào tái mét đi, sự bộc phát của Hàn Tuyết là điều mà gã ta không thể ngờ được.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, gã ta sẽ không nhượng bộ nữa, chỉ gân cổ lên quát mắng cô: "Hàn Tuyết, chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại nữa".
"Sự thật là bây giờ chúng mày đang ở khu biệt thư số một, có trang viên biệt thự hàng trăm triệu, cuộc sống của chúng mày là khá giả nhất, không bắt chúng mày cống hiến cho gia tộc đã là nể tình họ hàng rồi. Lúc trước ông nội đã cho mày cổ phần của thương mại Thiên Bảo, hiện giờ tao là gia chủ của nhà họ Hàn, tao có quyền phân chia lại tất cả".
“Tao quyết định thu hồi cổ phần của mày để phân chia lại cho những người có công hiến, công bằng và công chính, mày có ý kiến gì không?”
Dứt lới, Hàn Bách Hào nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết và Diệp Phàm, gã ta đang chờ Diệp Phàm nói rằng căn biệt thự ở khu biệt thự số một chỉ là thuê mà thôi.
Gã ta và Hàn Tử Hiên không tin bọn họ thật sự mua biệt thự ở khu biệt thự số một, đó là trang viên có giá trị hàng trăm triệu, vậy nên gã ta đã cố tình dùng chiêu ấy để ép bọn họ phải lòi mặt chuột ra.
Một khi Diệp Phàm nói mình mua biệt thự thì chẳng khác nào thừa nhận hành vi ăn chặn tiền của gia tộc, bởi vì có tiền thật thì không thể thuê được.
Mà đã là thuê thì chứng tỏ là không đủ tiền, ngoài việc ăn chặn tiền của công ty thì gã ta thực sự không nghĩ ra được là bọn họ đã lấy tiền ở đâu ra.
"Nói gì đi chứ Hàn Tuyết, bây giờ Bách Hào là gia chủ, cô dám không nghe lời anh ấy hả?", Hàn Tử Hiên mở miệng quát tháo.
"Phân chia lại?"
Hàn Tuyết cười lạnh nói: "Hàn Bách Hào, quay đi quay lại vẫn chỉ là nhăm nhe cổ phần của tôi, anh cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải như thế?"
"Tôi nói cho anh biết cho dù thương mại Thiên Bảo phá sản thì tôi cũng không chuyển nhượng có phần cho anh!”
Hàn Tuyết nói gằn từng chữ một, đó là cổ phần mà Hàn Thiên Bảo để lại cho cô, Hàn Bách Hào đừng mơ có được.
Lúc còn sống, bà cụ cũng từng đòi có mấy lần rồi, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý.
Đó là thứ duy nhất mà Hàn Thiên Bảo để lại cho Hàn Tuyết, cô sẽ không tùy tiện đưa cho người khác.
"Được, được lắm..”
Hàn Bách Hào giận quá hóa cười, gã ta chỉ vào Hàn Tuyết và mắng nhiếc: "Hàn Tuyết, bà nội vừa qua đời là mày đã đòi phản bội nhà họ Hàn rồi sao? Cái đồ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, chỉ một chút cổ phần đó thì đáng là gì với mày?"
"Mày đang ở trong khu biệt thự sang chảnh trị giá hàng trăm triệu, ông nội trên trời có linh thiêng, nhìn thấy mày ích kỷ như thế thì chắc chắn sẽ hối hận vì đã giao cổ phần cho cái loại vô ơn bạc nghĩa như mày".
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Bốp.."
Vừa dứt lời, một cái bạt tai đột nhiêng giáng thẳng vào mặt Hàn Bách Hào, vang đến mức khiến tất cả mọi nguời khiếp sợ
Hàn Bách Hào ôm mặt, trên mặt chỉ toàn tự khó tin, hiện giờ gã ta là ai cơ chứ?
Gã ta là gia chủ nhiệm kỳ mới của nhà họ Hàn! Hôm nay mới là ngày thứ hai làm gia chủ mà lại bị ăn tát ngay trước mặt mọi người,
"Mày đánh tao?"
"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao hả?"
Hàn Bách Hào hằm hằm nhìn vào Diệp Phàm, gã ta gào thét dữ tợn, có vẻ như rất kích động.
"Hàn Bách Hào, miệng mày toàn hộc ra cứt thôi, không biết ăn nói thì câm miệng lại đi, nếu không là tao đánh tiếp đấy", Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Tao là gia chủ của nhà họ Hàn, mày đánh tao cũng có nghĩa là sỉ nhục tất cả mọi người nhà họ Hàn, mày có biết không hả?", Hàn Bách Hào phát điên phát rồ lên, bàn tay siết thật chặt.
Diệp Phàm thờ ơ nhìn gã ta, nói: "Gia chủ nhà họ Hàn thì đã sao? Uy phong lắm hả? Dám nhục mạ Tiểu Tuyết thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý để ăn đòn".
"Mày mắng lần nào là tao sẽ đánh mày lần đó, không tin thì cứ thử xem, mà có khi cắt lưỡi mày đi thì sẽ tốt hơn".
Diệp Phàm nói rất bình tĩnh, những lại khiến nhà họ Hàn run lên cầm cập. Như thể nghĩ tới cảnh tượng Diệp Phàm đánh người vài ngày trước, có người bất giác lùi về phía sau mấy bước.
Ngay cả người huênh hoang như Hàn Tử Hiên cũng phải lùi lại, cô ta không muốn bị đánh chút nào.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, máy dám cắt lưỡi tao, vậy thì tao sẽ đánh gãy tay mày, để xem máy cắt thế nào!”
Biểu cảm của Hàn Bách Hào dần trở nên dữ tợn, ga ta quay đầu lại, muốn sai người nhà họ Hàn cầm vũ khí xông lên, nhưng lại phát hiện ra tất cả mọi người đang đứng cách mình ít nhất là hai mét.
Khuôn mặt của gã ta lập tức tái mét đi, quát tháo lớn tiếng: "Các người đứng xạ như thế làm gì, bao vây thằng đó rồi đánh gãy tay nó cho tôi..”
Nhưng đám họ hàng nhà họ Hàn chẳng ai đáp lời, bọn ho lại lùi về sau một khoảng nữa.
"Bách Hào à, chúng ta là người một nhà cả mà, đánh nhau thì dã man quá, khó tránh khỏi việc bị thương. Chúng ta cứ đàm phán thôi là được rồi", một ông chú nào đó của Hàn Bách Hào miễn cưỡng cười nói.
"Đúng đó Bách Hào, đàm phán là được rồi, người một nhà cả mà, ai lại đánh nhau cơ chứ.."
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tất cả mọi người đều khuyên bảo Hàn Bách Hào, ngay cả bố gã ta là Hàn Húc Đông cũng khuyên vài câu khiến Hàn Bách Hào tức muốn xì khói đầu.
"Bách Hào, hay là chúng ta cứ đàm phán đi, hợp lý thì thôi, đừng đánh đấm gì hết..”, Hàn Tử Hiên đỏ mặt khuyên lớn.
Diệp Phàm cười lạnh không thôi, xem ra phải rằn mặt thì đàm người này mới biết sợ, nói nhiều đến đâu cũng vô dụng, giảng giải đạo lý cỡ nào cũng không ai nghe.
Chẳng có gì thực tế hơn nắm đấm hết, ngay khi bà cụ con sống, đám người này đã bị Diệp Phàm đánh hai lần rồi.
Bây giờ bà cụ đã qua đời, Hàn Bách Hào chưa đủ quyền uy để ép bọn họ nghe theo.
Biết sẽ bị đánh mà còn xông lên thì đầu óc bị úng nước thật rồi. Lưu Tú Cầm đứng bên cạnh hất mặt lên trời, kiêu ngạo như một con gà mái, nhìn hết người này đến người khác với thái độ khinh bỉ.
Dáng vẻ đắc ý ấy khiến người nhà họ Hàn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Tú Cầm vẫn luôn cho rằng Diệp Phàm không chỉ là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, mà còn là một thằng người rừng.
Bây giờ xem ra, kiểu người man rợ cũng có cái hay của nó, ai cũng phải sợ. Đương nhiên là bà ta vẫn không sợ Diệp Phàm rồi, có Hàn Tuyết ở đây, bà ta không tin là Diệp Phàm dám đánh mình.
Hàn Bách Hào run rẩy khắp người, tức tối vì những người khác dám thách thức sự uy nghiêm của gã ta nhưng gã ta cũng không dám tiến lên, bởi vì chính gã ta cũng sợ bị đánh.
Trong lúc gã ta nghĩ xem phải giành lại cổ phần thế nào, một chiếc Rolls Royce Phantom thân dài lái vào biệt thự nhà họ Hàn.
Nhìn thấy chiếc Rolls Royce hào nhoáng ấy, Hàn Bách Hào vui mừng ra mặt, Hàn Tử Hiên sửng sốt một lát rồi cũng chạy ra đón tiếp.
"Hừ, lát nữa tao sẽ giải quyết chúng mày, suýt thì quên mất chuyện quan trọng!", Hàn Bách Hào lạnh lùng nói rồi vội vàng ra đón.
Bà cụ sắp được hạ táng rồi, Hà Thế Nghiêu biết tin này nên nói rằng muốn tới thăm viếng, Hàn Bách Hào rất coi trọng người bạn cao quý nhất này của nhà họ Hàn.
"Ha ha ha, anh Hà, anh tới rồi..."
Cửa xe mở ra, Hà Thế Nghiêu bước xuống, Hàn Tử Hiên cũng bất chấp cái nhìn của người khác, cơ thể nhào tới ôm lấy cánh tay của Hà Thế Nghiêu rồi cọ cọ vào gã ta.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ được là Hà Thế Nghiêu lại đẩy cô ta ra, cười nhạt nói: "Cô Hàn, xin hãy tự trọng!"
Hàn Tử Hiên nghệt mặt ra, chuyện gì thế này?
Hôm trước, cô ta và Hà Thế Nghiêu mờ ảo với nhau, sao hôm nay đã trở mặt rồi?
Thế nhưng Hà Thế Nghiêu chẳng hề để ý tới cô ta, mà là đi sang mở cửa xe bên kia, một người trẻ tuổi thò đầu bước ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT