Tiếng quát mang theo sự khó tin vang vọng khắp căn phòng, đám họ hàng nhà họ Hàn đều ngạc nhiên nhìn Hàn Bách Hào.

Phản ứng của gã hơi quá khích rồi.

"Hàn Bách Hào, Tiểu Tuyết còn chưa nói hết mà anh đã nói là không thể có chuyện đó, thế có nghĩa là sao?"Diệp Phàm quay đầu lại, như cười như không nói với Hàn Bách Hào.

Hàn Bách Hào thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Tao.. ý tao là chúng mày dùng hòng đánh trống lảng, chuyển để tài từ tham ô công quỹ sang vụ hoả hoạn ở công trường"

"Đúng thế, chắc không phải các người định đánh trống lảng đấy chứ? Tôi nghe nói cảnh sát vẫn đang điều tra vụ cháy ở công trường, sao các người có thể tìm ra kẻ đã phóng hỏa được", một người họ hàng lạnh giọng nói.

"Đúng đúng..."

Hàn Bách Hào vội vàng nói, gã ta phẫn nộ chỉ vào Hàn Tuyết: "Hàn Tuyết, cô đừng hòng chuyển chủ đề. Nói chuyện cô tham ô công quỹ để mua xe đi Đà, tôi sẽ gọi tất cả mọi người tới đối chất!"

Dứt lời, Hàn Bách Hào định đi ra ngoài, nhưng Diệp Phàm đã giơ chân ra, vươn tay bắt lấy cánh tay của gã ta.

Anh cười nói: "Hàn Bách Hào, anh gấp gáp như thế làm gì? Người nhà họ Hàn sẽ lần lượt tới gặp bà nội thôi, đợi ở đây một lát đi, chẳng lẽ anh không muốn biết người phóng hoả là ai a?"

"Láo toét, mày bỏ tay ra... ", Hàn Bách Hào nổi đoá, giấy dụađể thoát khỏi tay Diệp Phàm.

Trong lòng gã ta thấy hốt hoảng, Diệp Phàm cứ như đang nhắm vào gã vậy.

Gã ta muốn ra ngoài để gọi điện cho A Lang, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ cần không phái A Lang tới làm chứng thì gã ta chẳng có gì phải sợ hết.

"Bách Hào, đi rót cho bà một cốc nước", bà cụ lên tiếng, Hàn Bách Hào sầm mặt xuống, muốn đi cũng không đi được.

"Tiêủ Tuyết, cháu nói là đã tìm ra kẻ phóng hỏa rồi, kẻ đó ở đâu? Sao còn chưa dẫn đến cho bà xem?", bà cụ chất vấn, cảm thấy bất mãn vì chính bà ta cũng cho rằng Hàn Tuyết đang đánh trống lảng.

Bà cụ vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một người đàn ông xách theo một chiếc túi màu đến tới.

Nhìn thấy Diệc Phàm, A Lang căng thẳng tột độ, hắn ta bước nhanh hơn định tới chào hỏi anh, nhưng Diệp Phàm lại ra hiệu cho hắn ta dừng lại.

Nói đùa gì chứ, Diệp Phàm bảo hắn ta tới làm chứng, đâu phải bảo hắn ta tới chào hỏi mình.

Ở bên kia, ngay khi nhìn thấy A Lang, Hàn Bách Hào lập tức thay đổi sắc mặt, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

A Lang!

Thật sự là A Lang, sao Diệp Phàm lại tìm được hắn ta?

"Cậu Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi, ha ha..." A Lang nhìn về phía Hàn Bách Hào rồi chào hỏi bằng một giọng nói âm u.

"Anh là ai? Tôi không biết anh, đừng có nói linh tinh nữa", Hàn Bách Hào vội vàng nói, gã ta ra sức nháy mắt ra dâú với A Lang.

Thế nhưng A Lang chỉ vờ như không nhìn thấy, nói: "Cậu chủ Hàn, câư làm thế là không được đâu nhé, mới mấy hôm trước cậu cho tôi ba trăm ngàn để tôi làm việc cho cậu, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?"

"Vớ vẩn, tôi chưa từng cho anh ba trăm ngàn, tôi không quen biết gì với anh hết", Hàn Bách Hào lên tiếng mắng chửi.

"Mấy đứa lôi cổ tên điên ăn nói linh tinh này ra ngoài đi", Hàn Bách Hào chỉ vào mấy người thanh niên trong họ rồi quát nhẹ, bình thường những người đó luôn đi theo gã ta.

Thế là bọn họ đứng lên định đuổi A Lang đi.

Bà cụ ngồi trên vị trí chủ nhà, chỉ dửng dụng như không, chẳng phát biểu một câu nào.

Chỉ có điều sắc mặt của bà ta càng lúc càng lạnh lùng!

"Bà nội đây là kẻ phóng hỏa mà khó khăn lắm cháu mới tìm được, chẳng lẽ bà không muốn nghe cậu ta nói vài câu sao?”, Diệp Phàm nói với bà cụ.

"Diệp Phàm, mấy nói lung tung..", Hàn Bách Hào kích động, chỉ vào Diệp Phảm mắng chửi.

Đúng lúc này, A Lang lấy một một con dao găm ra khỏi túi, lắc lắc nó và nói một cách hung hăng:"Mẹ kiếp, ai dám đuổi thằng này đi?"

Mấy cậu trai trẻ lập tức dừng lại, thậm chỉ còn lùi về sau mấy bước.

"Bà cụ Hàn, tôi là A Lang, chính tôi đã phóng hoả đốt công trường ở phía tây thành phố, tôi tới là để nhận tội", A Lang cảm con dao găm và nói với bà cụ.

Giọng điệu của hắn ta rất thờ ơ, trông chẳng giống người tới để nhận tội chút nào, khiến người ta cảm thấy cạn lời.

"Ha ha, A Lang đúng không? Đừng có nói bậy nói bạ, cậu thừa nhận rằng mình phóng hỏa là sẽ phải ngối tù đấy", bà cụ châm chọcnói.

Sống bằng này tuổi đầu rồi, chuyện gì cũng không thể qua mất bà ta được.

Hàn Bách Hào kích động đến thế, nếu bà ta không nhìn ra được điều gì thì chẳng thà xuống mồ luôn cho sớm chợ.

Có điều trong lòng bà ta cũng cảm thấy tức giận vì Hàn Bách Hào dám làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

"Bà cụ Hàn, cậu chủ Hàn cho tôi ba trăm ngàn, bảo tố phong hoa đỏ công trường. Tiền tôi nhận rồi, cũng đã phòng hỏa rồi, tôi thừa nhận là do tôi làm, bà báo cánh sát cũng được, tóm lại là tôi nhận tội", A Lang nói vậy khiến người ta không đoàn ra được ý đồ của hắn ta, sao đến cả vào tù mà hắn ta cũng không sợ thế này?

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

"Anh nói linh tinh, vốn dĩ chúng ta chẳng quen biết gì nhau cả", Hàn Bách Hào nhìn bà cụ rồi vội vã nói: “Bà nội, bà dừng nghe anh ta nói vớ vẩn, cháu không quen biết anh ta, bà phải tin cháu".

"Ha ha, cậu Hàn, tôi còn chưa động tới ba trăm ngàn này đâư",A Lang ném chiếc túi đen xuống đất, lộ ra những tập tiền một trăm tệ.

"Bà cụ Hàn, ba trăm ngàn không phải là một số tiền nhỏ, điều tra không khó lắm đâu nhỉ." A Lang nói.

"Bà nội, bà phải tin cháu, chuyện này không liên quan gì đến cháu hết",giọng nói của Hàn Bách Hào hơi luống cuống, gã ta giải thích một cách bất lực.

Đến lúc này, bà cụ đã có thể chắc chắn rằng chính Hàn Bách Hào đã sai A Lang phóng hoa. Thế nhưng Hàn Bách Hào là cháu trai của bà ta, bà ta sẽ không thừa nhận những gì A Lang nói.

Bà cụ nhìn A Lang rồi lạnh lùng nói: “Cậu đã nói rằng vụ hoả hoạn là do một mình cậu làm, vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát, cậu đi mà trình bày với cảnh sát".

Dứt lời, bà cứ bảo người bên cạnh lấy điện thoại cho bà ta.

"Bà cụ Hàn, bà sai rồi, không phải một mình tôi làm, mà là tôi và cậu chủ Hàn làm. Nếu bà báo cảnh sát thì chúng tôi sẽ cùng vào tù, khỏi lo là sẽ cô đơn, ha ha ha."

A Lang vừa dứt lời, động tác gọi điện thoại của bà cụ lập tức khựng lại.

Bà ta nghĩ, nhỡ đâu A Lang có chứng cứ về vụ giao dịch giữa bọn họ thì chắc chắn Hàn Bách Hào cũng sẽ bị bắt, vậy nên bà ta không biết có nên gọi điện không nữa.

"Bà nội, cháu bị vu oan, chắc chắn là Hàn Tuyết và Diệp Phàm đã bày trò... Hàn Bách Hào vẫn chưa chịu từ bỏ, gã ta lớn tiếng giải thích.

Bà cụ lườm Hàn Bách Hào rồi nói với A Lang "Tôi không tin những gì cậu nói. Tôi thấy cậu đang cố ý tống tiền nhà họ Hàn thì đúng hơn, nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền"?

A Lang cười khẩy, hắn ta sợ Diệp Phàm chứ sợ quái gì nhà họ Hàn, bèn nói: "Bà cụ Hàn, tôi không dám lấy tiền của nhà bà đâu, bỏng tay đâý..."

Vừa nói, A Lang vừa lấy điện thoại ra, phát một đoạn video camera.

Trên đó là cảnh tượng Hàn Bách Hào giao dịch với A Lang.

Chưa xem hết video, bà cụ đã vỗ bàn một cái, Hàn Bách Hào sợ đến mức giật bắn mình, trực tiếp quỳ xuống đất.

Gã ta biết mình tiêu đời rồi. Có video chứng minh gã ta là kẻ chủ mưu phóng hỏa đốt công trường, nhất định bà cụ sẽ không tha cho gã ta.

Xem xong video, người nhà họ Hàn đều không còn gì để nói, Hàn Bách Hào làm việc bất cẩn thế này thì chết chắc rồi.

"Bách Hào, sao cháu lại làm ra chuyện như thế cơ chứ? Phóng hỏa là tội lớn đấy"

"Đúng thế, tôi nhà phỏng hỏa phải ngồi tù ít nhất là ba năm. Vụ cháy lớn như thế, đóan chừng cậu sẽ bị phải tối thiểu năm năm ấy chứ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play