Diệp Phàm hơi cạn lời, cây gậy của bà cụ có thể chính là vật chứng duy nhất mà hung thủ để lại dấu vết, nhưng bây giờ tự nhiên lại bị mất, rõ ràng là rất bất thường.
Nhưng về chuyện có người tới cục cảnh sát để ăn trộm, ngoài nhân viên nội bộ ra thì Diệp Phàm thực sự chẳng nghĩ ra ai được nữa.
"Có khi nào trong nội bộ của các cô có gián điệp không? Bị hung thủ mua chuộc chẳng hạn?", Diệp Phàm hỏi.
"Không thể nào, chúng tôi đã tiến hành điểu tra rồi, trong khoảng thời gian ấy, tất cả mọi người đều có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường”, Trần Hoa nói.
"Chúng tôi cũng đã khám nghiệm các di vật của bà cụ, không có vấn đề gì hết, rất có thể cây gậy ấy chính là điểm đột phá duy nhất"
"Vậy cô nói nên làm gì bây giờ? Gậy bị mất ngay trong cục cảnh sát của các cô đó!" Diệp Phàm cạn lời nói.
"Tôi gọi điện cho anh là vì hai mục đích chính, một là nói chuyện này cho anh, hai là bảo anh sử dụng mốt quan hệ của mình để điều tra xem ai có thể vào được cục cảnh sát, như tới chỗ không người, chắc chắn cây gậy đó đã bị đánh cắp rồi”, Trần Hoa nghiêm túc nói.
Diệp Phàm từng nói một số việc trong chốn võ lâm cho Trần Hoa biết, võ lâm không hề biến mất, mà là ẩn núp kỹ hơn, bình thường không nhúng tay vào chuyện đời thường.
Nó một phần là do ý thức tự ràng buộc bản thân, phần còn lại là do sự ép buộc của quốc gia, đương nhiên, nếu muốn cách ly hoàn toàn thì rõ là điều không thể.
Vậy nên điều đầu tiên mà Trần Hoa nghĩ tới là người tài ba ẩn danh nào đó đã làm chuyện này, khả năng ấy rất cao
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lát rối đồng ý.
Tuy anh không biết là ai, nhưng hẳn là Hoắc Thanh Thanh sẽ biết, nhà họ Hoắc không thua kém gì nhà họ Thượng Quan, vậy nên bọn họ biết rất nhiều bí mật.
Sau khi tắt máy, Diệp Phàm kể vắn tắt cho Hàn Tuyết nghe. Hàn Tuyết nhíu mày lại, lo lắng nói: "Trong lúc đều tra, anh nhất định phải cẩn thận đấy".
"Yên tâm đi, không mấy ai có thể làm anh bị thương được đâu, ít nhất ở thành phố Cảng là thế" Diệp Phàm tự tin nói.
Hàn Tuyết gật đầu "Chúng ta tới biệt thự nhà họ Hàn đi, vừa rồi Hàn Bách Hào nhắn tin vào trong nhóm chat gia tộc, bảo tất cả mọi người tới nhà họ Hàn, không biết anh ta định làm gì nữa”.
Đôi mắt của Diệp Phàm lóe lên, cây gậy cũa bà cự vừa mất thì Hàn Bách Hào lập tức hô hào mọi người tới họp, liệu có liên quan gì tới gã ta không?
Tuy rằng hơi nghi ngờ, nhưng Diệp Phàm không thể hiện ra mặt.
Anh chỉ nhìn vào quần áo của Hàn Tuyết với vẻ mặt quái dị, ho một tiếng rồi nói: "Tiểu Tuyết, hay là em đi thay bộ quần áo khác đi? Sứt chỉ rồi."
"Đồ xấu xa, tại anh hết đó, dùng sức như thế làm gì...", Hàn Tuyết thẹn thùng không thôi, cô véo một cái vào eo Diệp Phàm khiến anh nhe răng trợn mắt lên.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định thay quần áo rồi mới tới nhà họ Hàn, nếu không Hàn Tuyết sẽ ngại cháy mặt mất.
Đợi đến khi bọn họ về đến nhà thì Lưu Tú Cầm đã sốt ruột lắm rồi. Trên đường đi, bà ta cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại cho Hàn Tuyết.
Vừa vào nhà là Lưu Tú Cầm lập tức quát tháo vài câu, sau đó bà ta phát hiện ra điều bất thường.
Thấy Hàn Tuyết định trốn về phòng mình, bà ta kéo cô lại, chỉ vào chiếc áo bị rách của cô, chất vấn: "Hàn Tuyết, nói đi, chuyện này là sao?"
Hàn Tuyết đỏ mặt, vội vàng nói "Mẹ buông con ra đi, áo con bị cành cây quệt vào ấy mà".
"Vớ vẩn!
Lưu Tú Cầm quát: "Con nghĩ mẹ đần chắc? Chơi hăng đấy nhỉ, hôm qua là khách sạn, hôm nay thì ở đâu? Văn phòng? Trên xe? Hay là trên bãi cỏ? Không sợ bị người ta quay lén đăng lên mạng à."
Lưu Tú Cầm không thèm lựa lời chút nào, khiến Hàn Tuyết đỏ bừng mặt lên.
Dù sao bà ta cũng là một bà già năm mươi mấy tuổi rồi, chẳng quan tâm nhiều như thế, nghĩ cái gì là nói cái ấy, chẳng thèm để ý tới sự xấu hổ của Hàn Tuyết.
Diệp Phàm thực sự cạn lời, Lưu Tú Cầm biết nhiều đó nhỉ, văn phòng? Trên xe? Trên bãi cỏ...
"Mẹ, hai triệu mà mẹ nợ Khổng Ngọc Bình đã trả rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa? Mẹ có tin con đòi lại để tự mẹ trả không", Hàn Tuyết che mặt rồi hét lên hù dọa Lưu Tú Cầm.
Nghe thấy hai triệu đã được trả, Lưu Tú Cầm mừng rơn, còn lời uy hiếp của Hàn Tuyết thì bà ta chẳng sợ hãi chút nào.
Tiền đã đưa người ta rồi thì tuổi gì đòi lại được "Hừ, nể tình con làm việc hiệu suất nên lần này mẹ tha cho con, nhưng con nhất định phải nhớ là không được tùy tiện trao thân cho cái thằng vô ơn bạc nghĩa này!", Lưu Tú Cầm được hời nhưng vẫn lên mặt, bà ta gào lên với Hàn Tuyết.
"Me, mẹ đừng có được nước lấn tới, đó là chuyện của bọn con, vả lại hai triệu là tiền của Diệp Phàm, mẹ phải cám ơn anh ấy đó!"
"Mẹ phải biết nếu không có Diệp Phàm thì Khổng Ngọc Bình đã tố cáo mẹ tội lừa đảo rồi, ít nhất cũng phải ngồi tù mấy năm".
"Làm người phải có lương tâm, ân oán rõ ràng!"
Hàn Tuyết bất mãn hô lên.
"Câm miệng!"
"Tôi là mẹ cô, cô không có tư cách nói tôi, như thế là xấc xược!"
Lưu Tú Cầm giận tím mặt, bà ta trợn mắt nhìn Hàn Tuyết: "Lại nói, tôi tiêu tiền của cô chứ đâu có tiêu tiền của cậu ta, dựa vào đâu mà tôi phải cám ơn cậu ta, cậu ta có xứng không?"
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Tôi cám ơn cô thì cô có dám nhận không? Cô có nhận nổi không?"
"Đó là bất hiếu đấy! Mẹ tiêu tiền của con gái là chuyện đương nhiên".
Lưu Tú Cầm nói năng hùng hồn, bà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Diệp Phàm không bán con dao Long Lân, thế là bà ta quăng luôn mặt mũi sang một bên, bắt đầu hung hăng càn quấy.
"Thôi Tiểu Thuyết, em đi thay quân áo đi, tới muộn thì đám người nhà họ Hàn lại nói móc đó", Diệp Phàm bước tới mở miệng, gạt bàn tay của Lưu Tú Cầm ra khỏi người cô.
Hàn Tuyết tránh thoát, phẫn nộ lườm Lưu Tú Cầm một cải rồi bước thật nhanh lên tầng hai.
"Láo toét, cậu muốn đánh tôi hả? Ai cho cậu đụng vào tay tôi, có còn tôn ti gì nữa không!", Lưu Tú Cầm gào lên với Diệp Phàm.
Vẻ mặt của Diệp Phàm không thay đổi chút nào, anh thản nhiên nói: "Sự nhường nhịn của tôi không phải là lý do để bà trơ trẽn như thế, mong là vài ngày sau bà đừng tới cầu xin tôi!"
Dứt lời, Diệp Phàm xoay người đi, ra xe chờ Hàn Tuyết.
Mãi cho đến khi Diệp Phàm khuất bóng, Lưu Tú Cầm mới hoàn hồn lại, vừa rồi bà ta sững người vì khí thế của Diệp Phàm.
"Khốn kiếp, dám mắng tôi, làm phản rồi...", Lưu Tú Cầm giận dữ mắng nhiếc, định chạy ra lý luận nhưng lại đứng khựng lại.
Bà ta nghĩ tới câu nói của Diệp Phàm, hai ngày sau bà ta sẽ phải cầu xin Diệp Phàm, sao lại thế được chứ?
Trừ khi Diệp Phàm có thứ gì đó cực kỳ đặc biệt thu hút bà ta, đến mức bà ta phải chịu cúi đầu.
Trong lúc bà ta suy nghĩ, Hàn Tuyết đã xuống dưới rồi.
Cô thay một bộ vest màu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp, chiếc áo sơ mi thanh lịch, phối hợp thêm chiếc áo vest, làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.
Chiều cao một mét bảy mươi hai, cộng thêm body thướt tha này, tùy ý tạo dáng một chút là có thể ăn đứt đám người mẫu quốc tế.
Dù sao hiện giờ bà cụ vẫn chưa hạ táng, mặc bộ quần áo đen này rất phù hợp để tới biệt thự nhà họ Hàn.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hàn đang rất rầm rộ, hình ảnh trong điện thoại của Hàn Bách Hào đã được người nhà họ Hàn truyền tay nhau hết một lượt rồi.
"Bách Hào à, cháu nhất định phải lấy lại được thương mại Thiên Bảo đó, như vậy thì bà nội cháu ở trên trời cũng được an ủi phần nào, Hàn Tuyết quả thực là không ra gì!", một ông bác của Hàn Bách Hào nói.
"Đúng thế, bà nội chưa hạ táng mà cô ta đã chuyển vào biệt thự xa hoa ở rồi, còn là khu biết thự số một thành phố Cảng nữa, bác hoài nghi thương mại Thiên Bảo đã bị cô ta vét sạch sẽ rồi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT