Hàn Bách Hào gào thét thảm thiết, bật ngửa về sau, vô cùng thăm hại.
Diệp Phàm ra tay liên tục, từng người nhà họ Hàn xông về phía đều bị anh đạp văng ra ngoài.
Trái lại, hai bố con Hàn Tử Hiên và Hàn Minh Chung vô cùng biết thân biết phận, chỉ dám đứng một bên hò hét, không dám bước lên nửa bước.
"Dừng lại, tất cả dừng lại hết cho tôi..", bà cụ gõ gậy gầm lên.
Nếu bà ta không gọi, ắt hẳn đám người nhà họ Hàn sẽ bị Diệp Phàm đập cho một trận tơi bời.
Những người bị ăn đòn sợ sệt nhìn Diệp Phàm, còn người chưa bị đánh thì nhìn anh với một ánh mắt thù hằn, như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
"Cút đi, mày cút đi cho tao, sau này không bao giờ được bước chân vào nhà họ Hàn nữa, mày cũng không còn là cháu rể của tao nữa...”, bà cụ tức giận chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm mắng chửi.
Hàn Tuyết cuống quýt kêu lên: "Bà nội..", "Mày cũng cút xéo cho tao, đi theo cai thằng ăn cháo đá bát kia đi”.
"Không phải mày thà chọn một thằng ăn cháo đá bát hơn là chọn công ty thương mại Thiên Bảo sao?"
"Tao sẽ cho mày toại nguyện, mang cổ phần còn lại của công ty thương mại Thiên Bảo đi đấu giá, tao sẽ để cho công ty thương mại Thiên Bảo phá sản luôn".
Bà cụ gào lên khàn cả giọng, bà ta đã hoàn toàn thất vọng về Hàn Tuyết, vừa rồi khi Diệp Phàm ra tay đánh người, cô lại chẳng màng đứng ra ngăn lại.
Điều này chứng tỏ trong thâm tâm cô, Diệp Phàm quan trọng hơn người nhà họ Hàn, quan trọng hơn cả bà ta, đã vậy rồi thì cần gì phải bận tâm đến mặt mũi cô nữa.
Vẻ mặt Hàn Tuyết đau khổ vô cùng, nhất định phải làm đến mức này sao?
Phải hoàn toàn đoạn tuyệt với nhà họ Hàn à?
Cô vẫn muốn níu lại chút chút tình cảm, dù sao đây cũng là nơi mà cô lớn lên từ bé, cô đau đớn nói: "Bà nội, chúng ta mỗi người nhường một bước được không? Chỉ có sự đoàn kết mới có thể làm cho nhà họ Hàn phát triển lớn mạnh được, mang cổ phấn đi đấu giá, sau này công ty thương mại Thiên Bảo sẽ không còn thuộc quyền sở hữu cá nhân của nhà họ Hàn nữa..”
"Hàn Tuyết, mày còn có lương tâm không hả, để cho thằng ăn chao đã bát này nói năng ngông cuồng ở đây, còn đánh người nhà họ Hàn, sao mày không ngăn nó lại. Sao mày không bảo nà nhường một bước hả? “
Tôi thấy cô với nó cũng đều là cái thứ ăn cháo đá bát, cổ phần bị bán đi cũng là do cô tự làm tự chịu, nhà họ Hàn vẫn là nhà họ Hàn của chúng tôi, chẳng còn quan hệ với cô cả, từ hôm nay về sau cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn!”, Hàn Tử Hiên chỉ vào Hàn Tuyết ré lên, song trong lòng cô ta cũng vô cùng sung sướng, cuối cùng thì cũng có thể tống cổ Hàn Tuyết ra khỏi nhà họ Hàn rồi.
Đúng vậy, từ nay trở đi cô bị trục xuất khỏi nhà họ Hàn.
"Cút đi, cút ra khỏi nhà họ Hàn mà đi theo thằng ăn cháo đá bát của cô đi, mãi mãi đừng có trở về".
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Người nhà họ Hàn gào thét, nhưng người bị đánh thì tràn ngập oán hận.
Hàn Tử Hiên cực ý hả hê dựa vào đâu Hàn Tuyết xính đẹp hơn cô ta? Học vấn cao hơn cô ta? Năng lực giỏi hơn cô ta chứ?
Từ nhỏ lúc nào cũng bị thua kém, bây giờ rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận tống cô ra khỏi nhà rồi.
Đám người nhà họ Hàn ào ào hùa theo Hàn Tử Hiên, Hàn Tuyết giữ chặt tay Diệp Phàm để anh không cần phải có thêm bất cưa hành động nào cả.
Một hồi sau, Hàn Tuyết thê lương bật cười, khuôn mặt xinh đep lạnh dần, lớn tiếng nói: "Thôi được rồi, Hàn Tuyết tôi từ nay về sau sẽ không bước vào nhà lớn của nhà họ Hàn một bước nào nữa, nhưng một ngày nào đó mấy người đã phải hối hận, mấy người phải khẩn cầu tôi quay lại nơi này!”
Hàn Tuyết giống như là đang buông lời tuyên chiến vậy, nói ra những câu này cũng làm cô tiêu hao không ít hơi sức.
Truyện Quân SựVừa dứt lời, cô liền kéo lấy Diệp Phàm quay phắt người rời đi, vào khoảnh khắc ấy, Diệp Phàm tặng lại cho bà cụ một nụ cười ẩn ý đầy quỷ dị.
"Nói đùa gì thế, con chó ăn cháo đá bát như cô còn muốn chúng tôi cầu xin cô trở về, tôi thấy cô sang chấn tâm lý nên bị điên rồi".
"Đúng đó, hai con chó ăn cháo đá bát biến khỏi đây nhanh đi, để sau này nhà họ Hàn chúng tôi được yên tĩnh”.
"Hừ, con chó vô ơn kia ra tay tàn nhẫn như vậy, tôi sẽ không tha cho nó, sớm muộn cũng trả đủ”.
Đám người nhà họ Hàn căm thù không thôi, tức giận ồn ào măng chửi.
"Bà nội, để bọn nó rời đi dễ dàng như vậy thật sao" Hàn Tử Hiên nói "Nếu Hàn Tuyết dã bị trục xuất khỏi nhà họ Hàn, cháu để nghị không chia lãi chi nhánh gia đinh bon họ nữa, bọn họ không có tư cách nhận'
"Đúng đấy, không chia lãi cho bọn họ nữa, thằng ba hèn nhát không dạy nổi vợ, cả con rể của mình cũng không quản lý được, làm nhà họ Hàn mất hết mặt mũĩ", Hàn Minh Chung cả giận nói.
"Được, vậy thì dừng lại không chia đồng nào cho bọn chúng, việc này Minh Chung con đi làm đi", vẻ mặt bà cụ u ám nói.
Hàn Minh Chung không nói gì thêm, vừa khéo có thể tới chỗ Hàn Tại Dần lên mặt một phen, phải mang những nhục nhã mà Diệp Phàm gây ra cho ông ta trả lại hết cho Hàn Tại Dần.
"Diệp Phàm, đều là người nhà với nhau, vì sao bọn họ lại có thể làm đến mức này? Chẳng lẽ không thể chung sống hoà thuận được hay sao?", Hàn Tuyết ngồi trên xe buồn thiu nói.
"Ha ha, chỗ nào có người thì chỗ đó sẽ có chuyện ngoài ý muốn, hết thảy mọi chuyện đều do bà nội mà ra, nếu bà ta không dung túng thậm chí còn đồ dầu vào lửa, thì mọi chuyện sẽ không đến mức này", Diệp Phàm cười lạnh nói.
"Được rồi, không quan tâm nữa, muốn bán công ty thương mại Thiên Bảo thì bán đi, em cũng nghĩ như anh, sau này tạo dựng lại một công ty mới, em phải để cho bọn họ cầu xin em quay về", Hàn Tuyết lạnh mặt nói.
Chiếc xe chay về nhà của Hàn Tuyết, hai người vừa bước xuống xe tiến thấy một đống đồ chất lung tung bên cạnh.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống, đống đồ này đều là của anh.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Tuyết cũng trầm mặt xuống, cô nhìn Diệp Phàm nói: "Diệp Phàm, trước mắt anh bình tĩnh đã, chúng ta vào xem có chuyện gì xảy ra".
"Không sao đâu, trừ em ra, còn lại anh chẳng để tâm!", Diệp Phàm mỉm cười rồi nói.
Hai người bước vào nhà, thấy Lưu Tú Cầm đang mắng chửi Hàn Tại Dần không thương tiếc, Hàn Tại Dần đang ngồi đấy chịu trận không dám ho he gì.
"Mẹ, đồ bên ngoài là sao?", Hàn Tuyết chất vấn.
Vừa nghe thấy, Lưu Tú Cầm xoay đầu lại, vừa nhìn thấy Diệp Phàm sắc mặt càng đen hơn.
"Không có chuyện gì, chùa nhỏ nhà tôi không chứ nổi Phật lớn", Lưu Tú Cầm rít lên.
“Mẹ, mẹ lại lên cơn gì nữa, đã bao nhiều tuổi rồi, an nhàn vui vẻ mỗi ngày không được sao? Sao phải cứ gây chuyện với con vậy?", Hàn Tuyết trách cứ.
"Tao gây chuyện?"
"Mày nói tao là người gây chuyện sao?"
Lưu Tú Cẩm nổi cơn tam bành gào lên.
"Tao già rồi, chạy đẳng này, chạy đầu kia là vì ai hả?"
"Không phải là vì muốn đứa con gái bất hiếu mày tốt hơn chút sao? Đứa bất hiếu, lương tâm bị chó thá nhà mày cùng thằng vô dụng kia đúng là một đôi mà".
"Hồi trưa, thằng chó vô ơn này đánh tao một bạt tai sao mày không xổ ra được câu nào hả?", Lưu Tú Cầm phát điên chỉ vào mặt Hàn Tuyết mắng chửi đến nổi nước bọt bắn ra đầy mặt đất.
Sau đó lại chỉ vào Hàn Tại Dần: "Còn ông già vô tích sự này, nhìn thấy con rể đánh mẹ vợ, cũng chà dám mở miệng ho he, đều là một lũ ăn hại".
Vẻ mặt Hàn Tuyết vô cùng khó coi, lạnh giọng: "Mẹ, đó là vì mẹ nói năng lỗ mãng trước, nếu không phải mẹ nguyền rủa người nhà Diệp Phàm, anh ấy cũng sẽ không ra tay với mẹ, con không thấy anh ấy làm gì sai hết".
"Đúng rồi... Nó không sai, là tao sai, tụi mày là lũ khốn, nó có người nhà sao?"
"Nó là một đứa không cha không mẹ, làm chó gì có người nhà hả, rời khỏi nhà họ Hàn thì chỉ là thằng vô dụng mà thôi".
Lưu Tú Cầm phát điện mắng nhiếc: "Tao không cần biết, cái nhà này là nhà của tao, từ giờ trở đi nó cút ra khỏi đây cho tao, chức mẹ vợ này tao không làm nổi, thằng con rể trời đánh này ai muốn nhận thì đi mà nhận”.
Bà ta đưa tay lên chỉ vào mặt Hàn Tuyết quát tiếp: "Nếu mày còn coi tao là mẹ, thì lập tức ly dị thằng ăn cháo đá bát này cho tao, không kéo dài thêm một giây phút nào nữa".