Vu Hân Tuệ ôm má phải đang đau rát của mình, cứng cỏi nhìn người đàn ông đang nổi giận đùng đùng trước mặt, kiên quyết nói: “Tổng giám đốc Hàn chưa về thì tôi sẽ không đưa con dấu cho anh".
Hàn Bách Hào tức đến mức nở nụ cười, gã ta phẫn nộ quát: "Con ranh, tao thấy mày chưa biết sự lợi hại của tao rồi! Nếu không lấy ra thì có tin là tao sẽ làm thịt mày không?"
Hai tay Vu Hân Tuệ nằm chiếc chìa khóa thật chặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hàn Bách Hào, nhất quyết không chịu đưa cho gã ta.
Cô là trợ lý duy nhất của Hàn Tuyết, mà chìa khóa văn phòng Hàn Tuyết thì chỉ có hai người bọn họ có. Cô không biết Hàn Bách Hào cần con dấu làm gì, nhưng chưa có sự đồng ý của Hàn Tuyết thi cô sẽ không đưa chìa khóa cho gã.
"Mẹ kiếp, đúng là loại chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!", Hàn Bách Hào sượng mặt, chỉ là một trợ lý quèn mà dám ngăn cản gã ta, đúng là coi trời bằng vung.
Gã ta giơ tay định tát Vu Hân Tuệ, hàng mi của Vụ Hàn Tuệ rung rung, một cô gái yếu đuối như cô sao co thể đánh thắng được Hàn Bách Hào, chỉ đành cắn răng hứng chịu.
Nhưng cái bạt tai như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Vu Hân Tuệ mở mắt ra, nhìn thấy một cánh tay đang giữ chặt tay của Hàn Bách Hào.
Không biết Diệp Phàm đã đứng chặn trước người cô ta từ bao giờ, bên cạnh còn có cả Hàn Tuyết.
Cô ta ngắm thở phào một hơi, Diệp Phàm về là ổn rồi.
"Diệp Phàm, thằng khốn, bỏ tay ra cho tao!", Hàn Bách Hào ngẩn ra giây lát rồi lập tức quát tháo.
Diệp Phàm túm chặt cánh tay của gã, khiến gã cảm thấy đau đớn, như bị gọng kìm kẹp lấy vậy.
Thế nhưng Diệp Phàm chẳng thèm nhìn gã ta, anh quay đầu nói với Vu Hân Tuệ: "Cô Vu, đánh trả đi".
"Hả...”, Vu Hân Tuệ hơi sửng sốt, không hiểu ý anh cho lắm.
"Diệp Phàm, cái đồ láo toét, bỏ tao ra mau..”., Hàn Bách Hào gào lên, giơ chân định đạp Diệp Phàm.
Thế nhưng Diệp Phàm còn nhanh hơn gá ta, anh đá thẳng vào đầu gối bên kia của gã.
"Bịch..."
Hàn Bách Hào quỳ một chân xuống, tiếng đầu gối đụng vào mặt đất rất vang.
"Khốn kiếp, mày dám đánh tao, bỏ tao ra.
Hàn Bách Hào kêu la inh ỏi, Diệp Phàm cổ vũ Vu Hân Tuệ: "Người ta đánh cô thì cô phải đánh trả gấp đôi chứ"
Vu Hên Tuệ cắn môi, trên một hiện lên nét tức giận, nhìn Hàn Bách Hào như đã hạ quyết tâm.
"Mày không dám... Mày không dám.."
Trong những tiếng nói vừa hoảng sợ lại vừa giận dữ của Hàn Bách Hào, bốp bốp bốp bốp, Vu Hân Tuệ bước tới tất bốn cái liền.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đánh đến mức bàn tay của cô ta đỏ bừng lên, nhưng lại cực kỳ hả giận.
Hàn Bách Hào tức đến mức muốn hộc máu, thật là nhục nhã! Gã ta hung tợn nói: "A.. Con đàn bà chết tiệt, mày dám đánh tao, tao phải giết mày.."
"Bốp.."
Còn chưa dứt lời, một cái bạt tai nữa đã giáng vào mặt gã, còn mạnh hơn cái tát của Vu Hân Tuệ!
Nhìn thấy người vừa đánh mình, Hàn Bách Hào trợn to mắt, phẫn nộ nói: "Hàn Tuyết, mày dám đánh tao, mày dám đánh tao! Mày muốn làm phản sao?"
Hàn Bách Hào phát điên lên rồi, việc Hàn Tuyết đánh gã ta càng khiến gã ta cảm thấy khó chấp nhận hơn là bị Vu Hân Tuệ đánh.
Từ nhỏ đến lớn, gã ta luôn đè đầu Hàn Tuyết, sao lại bị Hàn Tuyết đánh được chứ?
Nhưng lúc này Diệp Pham lại giẫm một chân lên đầu gối của gã ta, khiến gã không thể động đậy được gì, nhục nhã không gì sánh bằng.
“Hân Tuệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hàn Tuyết phớt lờ tên Hàn Bách Hào điên cuồng ấy, cô hỏi Vu Hân Tuệ.
"Anh ta tới lấy con dấu, nhưng cậu không ở đây nên mình không cho anh ta vào văn phòng”, Vu Hân Tuệ kể vắn tắt đầu đuôi câu chuyện.
Hàn Tuyết vội vàng lấy điện thoại ra xem thì thấy nó đã hết pin từ lúc nào chẳng hay.
Vì vậy cô không nhận được một cuộc gọi nào từ Vu Hân Tuệ cả.
"Hân Tuệ, mình xin lỗi, là lỗi của mình!", Hàn Tuyết xin lỗi Vu Hân Tuệ.
Nếu điện thoại còn pin thì có thể vụ xung đột này đã chẳng xảy ra.
"Hàn Tuyết, mày giả vờ giả vật cái gì, bào Diệp Phàm thả tao ra mau.
Hàn Bách Hào vừa quỳ vừa gào lên, tư thế này quá nhục nhã, khiến gã ta tức điên lên.
"Diệp Phàm, bỏ anh ta ra trước đi".
Diệp Phàm buông tay ra, vì qúa đột ngột nên Hàn Bách Hào cắm mặt xuống đất, trông vô cùng chật vật.
"Thằng khốn, dám đánh tao..”
Được trả lại sự tự do, Hàn Bách Hào lộn một vòng rối định đấm vào mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm cười khẩy, mấy ngón võ học từ phòng tập gym này chỉ được cái mã bể ngoài, anh vung nắm đấm ra sau nhưng vẫn kịp đụng thẳng vào nắm đấm của Hàn Bách Hào.
"A..."
Hàn Bách Hào kêu oai oái, vội vàng lùi về sau, nắm đấm của gã ta đỏ bừng, yếu thế hơn khá nhiều.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Thằng mọi rợ!", gã ta chỉ kêu gào chứ không dám tiến lên nữa.
"Hàn Bách Hào, anh dừng tay lại cho tôi, quấy rối nữa là tôi sẽ bảo Diệp Phàm quăng anh ra ngoài đấy", Hàn Tuyết lạnh lùng nói với Hàn Bách Hào.
Khuôn mặt của Hàn Bách Hào vô cùng dữ tợn, gã ta hối hận vì hôm nay không dẫn nhiều người tới, nếu không, gã ta nhất định phải cho đám Diệp Phàm biết tay.
"Hàn Tuyết, mày đưa con dấu của thương mại Thiên Bảo cho tao là tao sẽ đi ngay", Hàn Bách Hào nói.
"Anh cần con dấu làm gì? Nếu không nói ra nguyên nhân thì tôi sẽ không đưa cho anh", Hàn Tuyết cau mày nói.
Hàn Bách Hào cười lạnh nói: "Thế chấp"
"Cái gì?", Hàn Tuyết hô lên thất thanh, nói: "Đừng hòng, anh từ bỏ cái suy nghĩ ấy đi, tôi sẽ không để anh, thế chấp thương mại Thiên Bảo đâu!
Hàn Tuyết lập tức đoán ra gã ta muốn làm gì, cô tuyệt đối sẽ không để gã mang thương mại Thiên Bảo đi thế chấp.
Ngay cả khi Hàn Bách Hào đòi lấy đi bốn mươi phần trăm vốn, cô cũng không có ý định thế chấp, bởi vì mức độ rủi ro quá cao.
“Hừ, mày không có quyền quyết định. Hiện giờ, số cổ phần của thuơng mại Thiên Bảo có liên quan đến nhà họ Hàn đều do tao quản lý, tao có quyền sử dụng một phần mày không ngăn căn nổi”, Hàn Bách Hào đắc ý nói.
“Không được, anh làm thế là hại thương mại Thiên Bảo, chắc chấn bà nội sẽ không đồng ý”, Hàn Tuyết nói.
"Không có gì là không thể cả, nhà họ Hàn muốn hợp tác toàn diện với tập đoàn Phục Hổ thì phải dẹp hết những thứ khác sang một bên. Nói nhảm ít thôi, mau lấy con dấu ra đây!”, Hàn Bách Hảo thúc giục.
“Tôi không đưa, chính tôi cũng có cổ phần, vậy nên tôi hoàn toàn có thể phản đối, hơn nữa tôi không tin bà nội lại đồng ý với chuyện anh nói", Hàn Tuyết nói.
"Vả lại, việc các người rút bốn mươi phần trăm vốn đã làm thương mại Thiên Bảo gặp áp lực kinh doanh lớn lắm rồi, rất có thể vụ hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh sẽ xảy ra vấn đề, vào thời điểm này, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm như thế”.
"Ha ha, tập đoàn Hoàng Minh thì liên quan quái gì đến tao?”
Dù sao nó cũng chẳng phải công ty hợp tác với tao. Tao chỉ nói một câu thôi, đưa con dâu đây, tao sẽ đi ngay", Hàn Bách Hào nói mà chẳng mấy bận tâm.
"Diệp Phàm, chúng ta đi tìm bà nội đi, em muốn hỏi thẳng bà!", Hàn Tuyết nói với Diệp Phàm.
Thấy Hàn Tuyết kích động như thế, Diệp Phàm âm thầm lắc đầu. Anh muốn nói rằng đi tìm bà cụ cũng chẳng có tác dụng gì, có thể còn rước bực vào người ấy chứ.
Thế nhưng Hàn Tuyết kiên quyết như thế, Diệp Phàm chỉ đành gật đầu nói: "Đi thôi".
Hàn Bách Hào nhếch môi cười khẩy: "Hừ, mày không chịu từ bỏ thì cứ đi hỏi đi".
"Câm miệng, nếu không tôi sẽ khiến anh nằm cáng ra ngoài đấy" Diệp Phàm lạnh lùng nói với Hàn Bách Hào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT