Thường Lê ý thức được, môi cô đang chạm trên mặt Hứa Ninh Thanh.

Nói đơn giản hơn, cô đang thơm Hứa Ninh Thanh.

Cảnh tượng trước mắt đối với Thường Lê mà nói thực sự quá tải, cô cứ như vậy đối mặt khoảng cách gần với Hứa Ninh Thanh, lúc sau mới "vèo một cái lui trở về, sau lưng đập vào thành ghế.

Động tác vô cùng quyết liệt.

Trong văn phòng rất tối, vừa rồi Hứa Ninh Thanh tắt đèn, bây giờ chỉ còn ánh sáng của chiếc đèn bàn, còn có ánh đèn ngoài cửa sổ, là cuộc sống về đêm nơi thành thị.

Thường Lê muốn nhìn biểu cảm của Hứa Ninh Thanh, nhưng lại cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, đành phải di dời tầm mắt, dùng khoé mắt dò xét hắn.

Người đàn ông biểu lộ ngược lại rất bình tĩnh, nhưng vừa rồi Thường Lê rõ ràng cảm giác được động tác hắn đột nhiên cứng lại, hẳn là rất bất ngờ.

Đương nhiên là bất ngờ, Thường Lê nghĩ.

Không hiểu sao đột nhiên lại bị hôn, mặc dù cũng do cô không cẩn thận.

". . ."

Thường Lê mấp máy môi, cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng có lỗi nói: "Thật xin lỗi."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, bên mặt có chút tê dại, bờ môi cô mềm mại ấm áp, để hắn lúc này cảm thấy dường như vẫn còn hiện hữu.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương cơ thể thiếu nữ.

Hứa Ninh Thanh thở ra một hơi, cười nhẹ: "Cảm ơn em."

"Cái gì cơ?" Thường Lê ngẩng đầu.

Hứa Ninh Thanh chỉ xuống chỗ ban nãy cô chạm vào hắn, lặp lại: "Cảm ơn em."

"..."

Sao lại có hạng người mặt dày vô sỉ đến như vậy!!

Thường Lê triệt đề không thèm quan tâm đến hắn‌, đẩy vai hắn ra xa, nhanh chóng thu lại bài tập cất vào túi sách: "Đi thôi."

Hứa Ninh Thanh hỏi: "Không phải nói muốn anh ôm sao?"

Thường Lê thẹn quá hoá giận: "Hứa Ninh Thanh!"

Hắn cười: "Ừm?" Thanh âm có chút khàn: "Cuối cùng không gọi chú nữa, rất tốt."

Thường Lê quả thực không hiểu, những tình cảm lúc trước của cô đều bị cái người này không chút phí sức toàn bộ ném ngược trở về, sao bây giờ lại biến thành bộ dáng chết tiệt này.

Người đàn ông trừ đêm đó uống say thất thố, bình thường lộ ra vẻ tuỳ ý vô cùng thành thục.

Không hề giống hắn nói cái gì mà lần đầu tiên theo đuổi con gái!!!

Thường Lê không muốn lộ vẻ mình bị yếu thế.

Cô không muốn, mỗi khi Hứa Ninh Thanh hững hờ thuận miệng trêu chọc vài câu, cô liền đỏ mặt đầu óc choáng váng không tìm được phương hướng.

Không ngầu chút nào.

Cô cũng muốn nhìn thấy Hứa Ninh Thanh, bởi vì cô, mà đánh mất bộ dáng hờ hững thường ngày.

Hai người đi vào thang máy, Thường Lê mắt nhìn điện thoại, đã bảy rưỡi tối, cả toà nhà đều tối đen.

Thường Lê mang túi sách tựa lên thang máy, che miệng lại ngáp một cái, khoé mắt mơ hồ chảy ra một giọt lệ, lại nhìn thấy vành tai Hứa Ninh Thanh phiếm hồng.

Làn da trắng lạnh sạch sẽ, bây giờ vành tai đỏ lên cùng làn da xung quanh vô cùng khác biệt, rất dễ thấy.

Thường Lê sửng sốt một chút.

Cô tiến lên một bước nhỏ, ngửa đầu nhìn chằm chằm vành tai hắn một hồi.

Lần nữa xác nhận ------

Hứa Ninh Thanh đỏ mặt rồi.

Thế mà, đỏ mặt rồi.

Người như Hứa Ninh Thanh thế mà lại đỏ mặt.

Bởi vì ban nãy cô thơm hắn sao?

Thường Lê đứng phía sau hắn, bỗng nhiên ý thức được cái gì, bên trong trái tim giống như hòa tan thành một khối mứt hoa quả, khoé miệng cũng không nhịn được cong lên.

Hứa Ninh Thanh đổi xe khác, không lái chiếc bốn ngàn vạn đi rêu rao khắp nơi nữa.

Thường Lê ngồi vào ghế lái phụ nhìn một vòng hầm gửi xe, bởi vì vừa rồi phát hiện được bí mật nên tâm tình rất tốt, nâng mặt nghiêng đầu thuận miệng nói: "Hầm để xe công ty là chỗ trưng bày xe của chú à?"

"Anh chỉ thả hai chiếc ở đây, còn lại đều ở câu lạc bộ." Hứa Ninh Thanh nói: "Chỉ là thích một chút nên mua nhiều mấy chiếc mà thôi."

Thường Lê hừ nhẹ một tiếng: "Chú dừng lại mấy cái thú vui của mình đi."

"Hay là." Hứa Ninh Thanh cười cười: "Em nói thử xem, còn có cái gì nữa."

"Quỷ mới biết, mấy người bạn của chú không phải đều như thế sao, mỗi ngày ăn chơi thâu đêm suốt sáng." Thường Lê còn phun ra được câu thành ngữ: "Cá mè một lứa!"

Hứa Ninh Thanh cong môi: "Anh với bọn họ hoàn toàn không giống nhau, đừng oan uổng anh, bọn họ mới là sống về đêm, người như anh nhiều lắm chỉ là thức đêm thôi."

". . . Không có mặt mũi." Thường Lê nhỏ giọng lầm bầm: "Chú còn có rất nhiều bạn gái cũ đấy nhé."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Ai nói với em là anh có rất nhiều bạn gái cũ?"

"Đây không phải đoán cái là ra à." Cô nói như đương nhiên: "Bạn của chú, Phòng Tề, nhóm người các chú không phải đều có mấy chị gái xinh đẹp đi bên cạnh sao, mặc dù không tính là bạn gái, nhưng giữa nam nữ thì có thể làm ra loại sự tình gì chứ."

Thường Lê còn nói rất hàm súc.

Hứa Ninh Thanh sửng sốt một chút, không biết cô nhóc thật sự cảm thấy như vậy hay chỉ đang nói chơi.

"Em cảm thấy anh cũng là loại người như vậy sao?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê chớp mắt mấy cái: "Không phải sao?"

Hứa Ninh Thanh thực sự không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì: "Vậy lúc trước em cảm thấy anh là loại người đó sao còn thích anh?"

Thường Lê sau khi nghe câu này phản ứng đầu tiên chính là muốn phản bác nói ai thích chú, nhưng lại thoáng nhìn thấy sắc mặt người đàn ông rất nghiêm túc, liền nói: "Cũng không phải, lúc đó cháu không nghĩ nhiều như vậy."

"Sau này anh sẽ không thèm quan tâm tới mấy người đó nữa, cũng không giao du với bọn Phòng Tề nữa, toàn khiến đứa trẻ của anh suy nghĩ lệch lạc."

Thường Lê nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn‌.

Hứa Ninh Thanh dừng trước đèn đỏ, ngón tay gõ trên vô lăng hai cái, nghiêng mặt qua nói: "Anh không giống như vậy, không có bạn gái cũ, cũng không có loại quan hệ nam nữ đó."

Giọng nói hắn hơi trầm, có chút ý cười: "Anh nói lần đầu tiên theo đuổi con gái, là lần đầu tiên theo mọi nghĩa."

Thường Lê nhìn hắn‌, gió thổi vào từ cửa sổ, đại não cô bắt đầu trống rỗng.    

Đây là lần đầu tiên Hứa Ninh Thanh giải thích với cô về bản thân lúc trước.

"Không phải. . . có rất nhiều chị gái thích chú sao?" Thường Lê nhịn không được hỏi.

Hứa Ninh Thanh thanh âm nhàn nhạt: "Vậy không phải cũng có nhiều nam sinh thích em à?"

"Nhưng thoạt nhìn chú rất giống người đã trả qua nhiều mối tình." Thường Lê nhìn hắn chằm chằm: "Vậy vì sao chú không quen bạn gái?"

"Cái này cũng muốn biết luôn?"

Hứa Ninh Thanh ung dung nhìn cô: "Bởi vì ngại phiền phức, một người rất thanh tịnh."

"Vậy bây giờ thì sao, không chê phiền phức à?"

"Nếu như là em ------" Hứa Ninh Thanh nghĩ nghĩ: "Phiền phức cũng khá thú vị."

Thường Lê nhìn hắn‌, Hứa Ninh Thanh cười rộ lên.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Hứa Ninh Thanh tiếp tục lái xe về Minh Tây.

Thẳng đến cổng Minh Tây, hai người đều không nói gì nữa.

"Đến rồi." Hứa Ninh Thanh cúi người cầm túi sách phía sau xe: "Anh đưa em về."

"Ồ." Thường Lê đáp ứng một tiếng, từ trên xe bước xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play