Hứa Ninh Thanh thực sự không biết trong đầu con quỷ nhỏ này nghĩ gì.

Ban đầu nhìn thấy cô dang cánh tay ra còn nghĩ lần này kháng chiến thành công rồi, kết quả một giây sau liền thốt một câu "Cháu gái thương chú", bốn chữ này như một bàn tay tát hắn trở về thực tại.

Hứa Ninh Thanh cười khẽ một tiếng, mặc cho Thường Lê ôm mình.

Thân thể cô gái nhỏ như không có xương cốt, mềm oặt dựa vào người hắn, trên cơ thể thoang thoảng mùi hương mát mẻ, chậm rãi hút đi những bực bội trong đáy lòng Hứa Ninh Thanh.

Hứa Ninh Thanh không nói chuyện, hai người cứ ôm như vậy, hồi lâu sau Thường Lê mới ý thức được ngồi dậy khỏi ngực Hứa Ninh Thanh.

Cô vuốt mái tóc từ sau vai lên trước ngực, che khuất một bên mặt, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian: "Đã muộn rồi, đi thôi."

Hứa Ninh Thanh gọi cho tài xế, trong điện thoại không ít tin nhắn của bạn bè, hắn trả lời qua loa rồi tắt máy, sau khi đưa Thường Lê về nhà hắn cũng trực tiếp quay lại nhà mình.

Hứa Ninh Thanh mở cửa, trước cửa đặt hai đôi dép lê, trong đó có một đôi màu hồng nhạt của Thường Lê, hắn cúi đầu quét mắt qua, khẽ mỉm cười rồi đổi giày.

Không bật đèn, mở màn cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Hứa Ninh Thanh ngồi trên ghế sô pha, lấy hộp thuốc rút ra một điếu, nghiêng đầu nhóm lửa.

Vẫn còn vài chuyện hắn chưa nói cho Thường Lê biết.

Ví dụ như phản ứng của mọi người sau khi nội dung trong ứng dụng hẹn hò của Tần Nguyệt bị công khai.

Hứa Ninh Thanh vốn là vị học trưởng có sức ảnh hưởng của Đại học C, dáng dấp đẹp trai, con nhà hào môn, thành tích ở trường cũng không tệ, là hội trưởng bộ ngoại giao của hội sinh viên, năm cuối tự thân lập nghiệp cũng coi như thành công.

Hắn dễ dàng mục tiêu của dư luận, bởi vì quá ưu tú trong mắt mọi người, nên chỉ cần có chút sơ hở, kiểu gì cũng có người tham gia soi mói, nghĩ trăm phương ngàn kế kéo hắn từ trên cao xuống.

Kéo xuống, trở thành một người bình thường, ngang hàng với bọn họ.

Không còn là "Hứa Ninh Thanh", mà là một trong số họ.

Lúc tiếp nhận điều tra, Hứa Ninh Thanh bị dư luận công kích một khoảng thời gian, lúc ấy đã có những người xin nghỉ việc để qua công ty khác, gặp phải muôn vàn khó khăn.

Hứa Ninh Thanh của hiện tại thờ ơ với mọi đánh giá từ bên ngoài, thật ra cũng do một phần công lao của khoảng thời gian năm cuối khi ấy.

Hắn lúc đó, thật ra không hoàn toàn tiếp nhận được những điều kia.

Hứa Ninh Thanh từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, gia đình hạnh phúc, việc học thuận lợi, lập nghiệp thành công, ngay cả thời học cao trung đánh nhau cũng chưa từng thua trận nào, thật sự cho tới bây giờ cũng chưa gặp điều gì không như ý.

Đó là lần đầu tiên.

Sau này cảnh sát điều tra rõ ràng làm sáng tỏ hiềm nghi xúi giục, trường học và gia đình người mất cũng liên lạc với nhau, tin tức liên quan rất nhanh được áp xuống.

Nhưng mà sinh viên trong trường muốn hiểu rõ nội tình bên trong cũng rất dễ dàng, lúc ấy có phụ huynh của một người là cảnh sát phụ trách vụ án này, cầm tới bản ghi chép cuộc trò chuyện mà Hứa Ninh Thanh giao cho cảnh sát, toàn bộ đều là Tần Nguyệt quấy rối hắn.

Sau khi kết thúc điều tra Hứa Ninh Thanh cũng không quay lại trường nữa, còn phương hướng bàn tán sau đó chuyển biến như thế nào cũng lười quan tâm.

Trong gạt tàn đã có mấy đầu lọc thuốc, đều đã đốt hết.

Hắn đứng dậy mở tủ lạnh, nhìn lướt qua, lấy ra một chai rượu trái cây lúc trước Thường Lê đặt mua, thân chai màu xanh nhám.

Quay về ngồi lại ghế sô pha, Hứa Ninh Thanh cầm đồ bật nắp chai ở mép bàn, ngửa đầu uống một hớp.

Giọt rượu thuận theo cằm của hắn chảy xuống, từ cổ trượt xuống xương quai xanh, trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng chiếu lên hàng nước lưu lại trên da.

Hứa Ninh Thanh nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, tựa lưng lên ghế sô pha.

...

Buổi lễ tốt nghiệp trường Đại học C được tổ chức vào ngày bốn tháng sáu, là thời điểm nóng bức nhất trong năm, tất cả mọi người cùng mặc đồng phục cử nhân, lễ phục của ngành tài chính có thêm áo choàng màu hồng, lúc ấy còn bị các nam sinh trong ngành chê bai một trận.

Trước buổi tốt nghiệp Hứa Ninh Thanh đã phải thức trắng một đêm ở công ty, chưa ngủ được bao lâu lại phải lái xe đến trường học, về kí túc xá thay lễ phục.

"Hứa Ca, lát nữa cậu lên phát biểu sinh viên ưu tú của khoa ta à?" Một người bạn cùng phòng hỏi.

"Ừm." Hứa Ninh Thanh lấy từ túi quần đã thay một bản thảo diễn thuyết.

Một người bạn cùng phòng khác đẩy cửa đi vào, vừa vào đã cởi phắt chiếc áo ngắn tay ra: "Mẹ nó, hôm nay nóng quá đi, lại còn phải mặc cái đồng phục này."

Hắn chú ý tới Hứa Ninh Thanh, huýt sáo, thuận miệng lên tiếng chào hỏi: "Cậu cuối cùng cũng về đây yêu thương bọn tôi."

Ban đầu đối với Hứa Ninh Thanh ngày mùng bốn tháng sáu là một ngày rất đỗi bình thường, có đặc biệt thêm nữa thì cũng chỉ là ngày tốt nghiệp.

Một ngày lễ tốt nghiệp được khoác lên mình áo đồng phục cử nhân.

Còn một lúc nữa mới tới giờ tổ chức, bốn người ngồi trong kí túc xá nói chuyện phiếm, Hứa Ninh Thanh nhận được tin nhắn của hiệu trưởng, nói muốn xem trước bản thảo phát biểu của các sinh viên một chút, sau đó thì cùng nhau đến hội trường luôn.

Hắn nói với ba người trong kí túc xá một tiếng rồi lấy đồ đi trước.

Khi hắn đi đến dưới toà học viện thì Tần Nguyệt gọi điện.

Từ sau khi hắn biết Tần Nguyệt gửi thư đe doạ cùng với làm nhân viên công ty ngộ độc thì trực tiếp cho vào danh sách đen, sau này Tần Nguyệt vẫn liên hồi đổi số mới rồi gọi cho hắn.

Cái số này đã gọi tới một lần, vẫn chưa kịp chặn.

Hứa Ninh Thanh dừng bước, trực tiếp cúp máy.

Sau đó nhanh chóng nhận được một tin nhắn của dãy số đó.

[Anh sẽ phải hối hận.]

Tiếp đó là cuộc gọi thứ hai.

Hắn khẽ cong môi cười trào phúng, thật sự có chút mất kiên nhẫn, trượt ngón tay qua, kết nối cuộc gọi.

Hứa Ninh Thanh đứng dưới toà học viện, ánh mắt nhìn xuống đàn kiến dưới bồn hoa bên cạnh, mặt không biểu tình "Alo" một tiếng.

Tần Nguyệt giống như không ngờ hắn thật sự nghe máy, yên tĩnh hai giây, cô ta bắt đầu khóc: "Hứa Ninh Thanh, anh có thể đừng làm như không quan tâm em được không, đừng bỏ mặc em nữa mà."

". . . Tần Nguyệt." Hứa Ninh Thanh nhẫn nhịn: "Cô rất rõ ràng mà, chúng ta không hề ở bên nhau."

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Tần Nguyệt hét ầm lên, thanh âm sắc nhọn chói tai, Hứa Ninh Thanh để di động ra xa tai một chút vẫn có thể nghe rõ tiếng hét của cô ta.

"------ Anh nhất định sẽ hối hận! Em sẽ khiến anh hối hận!"

Thanh âm này dường như không hoàn toàn truyền tới từ trong điện thoại, Hứa Ninh Thanh ngừng lại, ngẩng đầu thuận theo hướng âm thanh mình nghe được.

Liền trông thấy Tần Nguyệt trèo qua lan can tầng cao nhất, một chân treo ở bên ngoài.

"Tần Nguyệt!" Hứa Ninh Thanh hô một tiếng.

Sau đó hắn nghe được giọng nói rất nhẹ của Tần Nguyệt từ bên trong điện thoại: "Hứa Ninh Thanh, cuối cùng anh cũng nhìn tới em rồi có phải không?"

Nói xong, Tần Nguyệt liền trực tiếp thả người nhảy xuống, không cho hắn một chút thời gian phản ứng nào, dứt khoát nhảy từ tầng tám xuống.

Vang lên một tiếng vô cùng nặng nề, là âm thanh xác thịt rơi xuống mặt đất.

. . .

Hứa Ninh Thanh mở mắt ra, ngồi dậy lấy đồ uống trên bàn uống một ngụm.

Thường Lê rất thích uống những thứ có chút cồn này, uống vào hơi tê tê, nhưng chủ yếu vẫn là cảm giác chua ngọt, là một cô nhóc thích uống rượu.

Trong đầu vẫn là hình ảnh Tần Nguyệt nhảy từ trên tầng xuống, cảnh tượng cô ta ngã trên mặt đất, hình ảnh máu tươi chảy ra từ sau đầu giống như một đoạn phim tua nhanh, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng tối nay Thường Lê dang hai tay ôm hắn.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, giống như đang dỗ dành.

Cháu gái thương chú.

Hứa Ninh Thanh cười, cuống họng khàn khàn, điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên.

Điềm Lê Lê: Chú ngủ chưa?

Hứa Ninh Thanh: Vẫn chưa.

Điềm Lê Lê: Chú đang nghĩ tới chuyện kia à?

Hứa Ninh Thanh lại cười, đứng dậy mở đèn trong phòng, nháy mắt căn phòng sáng lên, gửi một tin nhắn thoại: "Không, đang nhớ em."

Thường Lê mãi vẫn chưa trả lời.

Hứa Ninh Thanh để điện thoại lên bồn rửa tay, tắm nhanh rồi đi ra thì thấy Thường lê đã gửi một gói biểu cảm.

[Tuyệt, không phải nói nữa.jpg]

Một gói biểu cảm hình con mèo mang kính râm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play