Lúc trở về phòng học, thầy dạy tiếng Anh đang phát bài tập về nhà, mỗi người hai tờ.

Từ đầu học kì đến nay mỗi ngày đều phải làm một đống bài tập, mọi người dường như cũng đã quen.

Thường Lê ngồi vào chỗ, quét mắt nhìn hai tờ giấy trên bàn, gấp gọn kẹp vào trong sách tiếng Anh rồi cất vô túi, một bên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh.

Điềm Lê Lê: Chú đến trường chưa?

Chú: Đang ở tầng năm.

Hử?

Thường Lê để điện thoại di động xuống, nhìn trái nhìn phải một vòng cũng không thấy Hứa Ninh Thanh đâu, cô lại thò đầu ra ngoài cửa sổ, liền trông thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng trước mặt bảng điểm nhìn từ trên xuống dưới, từ bảng này qua bảng khác.

Sau đó ánh mắt dừng ở góc dưới bên trái, hắn lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh.

Thường Lê thấy hắn gõ mấy chữ, ngay sau đó điện thoại di động của cô rung lên.

Chú: [Hình ảnh]

Chú: Thi được hẳn từng này điểm?

". . ."

Hứa Ninh Thanh xoay người liền trông thấy cô nhóc đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, hắn đi qua đưa tay dí trán cô: "Sao điểm thi lại thành ra thế này?"

Thường Lê không phục: "Cái gì gọi là điểm thi thành ra thế này, cháu đã rất tiến bộ rồi đấy!"

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, nhìn xuống túi sách đang mở ra trên bàn cô, túi đựng tài liệu đầy cứng, trên khoá kéo có treo một con thỏ xám tai dài.

"Treo lại rồi à?" Hứa Ninh Thanh sờ tai thỏ, hỏi.

Thường Lê nhìn theo: "Ừm."

Đang nói chuyện, Lê Hoan bên cạnh bưng một chồng vở bài tập ngữ văn dày cộp, cầm một quyển vứt lên bàn Thường Lê.

Thường Lê ngược lại không có phản ứng gì, mở ra nhìn qua loa lỗi sai liền cất vào túi, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang cau mày liếc nhìn cô ta.

"Chú sao vậy?" Thường Lê đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.

"Nó còn bắt nạt em không?"

Thường Lê liếc hắn một hồi: "Chú nói cứ như cháu là người dễ bị bắt nạt lắm vậy."

Hứa Ninh Thanh cầm theo túi của Thường Lê cùng cô đi ra ngoài.

Thường Lê chợt nhớ tới Hứa Ninh Thanh từng hỏi cô cô muốn xử lý chuyện Lê Hoan đẩy cô xuống cầu thang như thế nào, khi đó hắn dường như rất nghiêm túc, còn có chút tức giận.

Thường Lê bước nhanh hai bước tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: "Chú sau đó có gây phiền phức cho cô ta không đấy?"

"Không, nhìn anh giống loại người này lắm à." Hứa Ninh Thanh xụ mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Anh chỉ nói với nhà trường xuất phát từ an toàn học đường cảnh cáo một chút."

". . ." Thường Lê dừng bước.

Hứa Ninh Thanh cũng không đi tiếp, quay đầu nhìn cô.

Hai người vừa ra khỏi toà dạy học, đang đứng trước toà nhà, người tới người lui rất nhiều.

Thường Lê vốn là hoa khôi mọi người ngầm thừa nhận, vị hoa khôi này của bọn họ trong kì nghỉ đông đã đi dạo một vòng hotsearch làm ầm ĩ trong khoảng thời gian dài, là chủ đề bàn tán chủ yếu của mọi người vào những ngày nghỉ lễ, không ai không biết chuyện này, cũng không ai không biết Hứa Ninh Thanh.

Bây giờ coi như được chiêm ngưỡng thần tượng bằng da bằng thịt.

Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Có chuyện gì à?"

Thường Lê không nói gì, lại tiếp tục đi đến bên cạnh hắn, cúi thấp đầu: "Chỉ là cảm thấy chú đối với cháu quá tốt."

Hứa Ninh Thanh sửng sốt một chút.

Nói thật hắn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy mình đã đối với Thường Lê quá tốt hay gì đó, thậm chí cảm thấy chuyện mình làm ra lúc trước đã khiến cô buồn rất nhiều, mặc dù thời điểm đó cả hai không bất kì mối quan hệ xác thực nào, hắn cũng không nghĩ bản thân muốn theo đuổi cô.

Hắn chỉ là đơn thuần vô cùng tự trách vì đã khiến Thường Lê nhìn thấy một màn kia.

Đứa trẻ của hắn, thích ấm áp giản đơn, sạch sẽ thuần túy, đối với tình cảm vừa ngây thơ vừa mơ mộng.

Hắn không nên hờ hững như vậy, lấy thái độ lấp lửng nước đôi tiếp cận cô khiến cô mê hãm, rồi lại tự tay tát giấc mộng hồng đó xuống.

Hứa Ninh Thanh nói: "Anh không phải đối với ai cũng tốt như vậy."

Hắn cười lên: "Đối tốt với em là có điều kiện."

Thường Lê: "Điều kiện gì?"

Người đàn ông híp mắt, có chút du côn, chậm rãi nói: "Sau khi thi đại học xong anh sẽ nói cho em."

". . ."

Xe đậu ở ngoài cổng trường, siêu xe thể thao Bugatti Veyron , thân xe màu đen gầm màu vỏ quýt, cho dù là ở Đế Đô, một chiếc Bugatti cứ như thế giản dị đậu trước cổng trường học vẫn khiến người ta không thể tin được.

Lái một chiếc xe hơn bốn ngàn vạn* đậu trước cổng trường tắc nghẽn giao thông này là cách chơi thời đại mới gì vậy!

*Bốn ngàn vạn: 141158340800 VNĐ (Trans: Mọi người tự đếm số đi chứ nãy giờ Trà đếm sai mấy lần đến không tin tưởng bản thân nữa rồi).

Thường Lê cảm thấy tay mình tay đang run rẩy, chỉ vào hỏi: "Chú lái xe này đến đón cháu á?"

"Ừm, đúng lúc làm xong bảo dưỡng." Hứa Ninh Thanh thanh âm nhàn nhạt.

". . ."

Thường Lê trực tiếp chết lặng, từ trước tới giờ ở trường học cô luôn rất khiêm tốn, là một phú bà ở ẩn, nhưng mà hồi nghỉ đông Hứa Ninh Thanh cùng ông nội liên tiếp lên tiếng tiếng, ngay sau đó lại là công ty Châu Ỷ Khâm công khai xin lỗi, cái thân phận phú bà này của Thường Lê dường như ẩn không nổi nữa rồi.

Bây giờ chiếc xe này của Hứa Ninh Thanh xuất hiện liền sút một phát khiến đẳng cấp phú bà của cô bay thẳng xuyên qua mấy trăm cấp độ.

Cái hạng xe mà mỗi lần đi bảo dưỡng là coi như vứt một chiếc xe đưa đón tầm trung khác trước cổng trường này.

Thường Lê ngồi vào xe trong ánh mắt dò xét hiếu kì từ bốn phía.

"Đi ăn cơm không?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê ngáp một cái: "Được ạ."

Sự thật chứng minh, vào giờ cao điểm lái chiếc xe này trên đường vẫn có tác dụng, chí ít xung quanh không ai dám lại gần, cũng không xe nào dám cướp đường, nhường tiểu tổ tông Bugatti Veyron như nhường xe tổng thống, sợ không cẩn thận quẹt phải.

Thường Lê nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Chú có cảm thấy mình bị cô lập không?"

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, vuốt trán: "Cảm thấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play