Trần Tiềm Nhượng thấy Thường Lê đang nói chuyện điện thoại, hơi cúi xuống, nhìn qua người đàn ông trong màn hình.

    

Lười biếng lại tuỳ hứng, cổ áo sơmi mở hai khuy trên, đường cong trôi chảy xinh đẹp lộ ra, đôi mắt đào chứa ý cười bên trong, ánh đèn phòng ngủ lập loè sáng tối chiếu lên giương mặt, trông giống đá cẩm thạch đang phát sáng.

    

Trần Tiềm Nhượng giật giật lông mày.

    

. . . Gương mặt tiêu chuẩn tra nam?

    

Cậu ta hỏi: "Chú của cậu đấy à?"

    

"Ừm".

    

Chàng trai liền cúi người, trịnh trọng chào hỏi qua màn hình: "Cháu chào chú!"

    

". . ."

    

Người đàn ông thân thể không nhúc nhích, cũng không nói câu nào, yên tâm thoải mái hưởng thụ tiếng "chú" từ một nam sinh xa lạ, cũng không có ý định đáp lời.

    

Camera một lần nữa quay qua nửa gương mặt Thường Lê, đôi môi tô son hồng khẽ mấp máy, đang cùng nam sinh bên cạnh nói chuyện, tầng hai nhà hàng Nhật Bản khá đông, âm thanh có chút ồn ào, Hứa Ninh Thanh nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

    

Cuối cùng vẫn là Trần Tiềm Nhượng trả tiền.

    

Trần Tiềm Nhượng cất ví vào túi áo: "Đợi khi nào cậu đoạt cup vàng thì khao mình một bữa".

    

"Được a".

    

Xong chuyện Thường Lê giơ điện thoại di động lên, liền nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông lãnh đạm không vui, cô không hiểu vì cái gì, chớp chớp mắt mấy cái: "Bây giờ cháu phải về khách sạn a".

    

"Ừm" âm thanh người đàn ông có chút khàn: "Có gần đó không?"

    

"Rất gần, đi bộ năm phút là đến".

    

"Về đi" Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, mắt lướt qua bờ vai bên cạnh cô: "Tự mình chú ý an toàn".

Thường Lê "Ồ" một tiếng, nói tạm biệt rồi tắt video trò chuyện

    

Trần Tiềm Nhượng ho nhẹ một tiếng: "Là chú của cậu thật đấy à?".

    

Cô bỏ di động vào túi xách: "Phải a".

    

Trần Tiềm Nhượng hiểu rất rõ Thường Lê, thật ra tính tình cô nàng rất tốt, lúc không tức giận âm thanh mềm mại dễ nghe, nhưng luôn làm thấy cô có chút gì đó rất nhạt.

    

Sẽ không tuỳ tiện biểu lộ cảm xúc trước mặt mọi người.

    

Lời nói rất dễ nghe, cần giúp đỡ thì cô sẽ tận tình giúp đỡ, cũng biết nói đùa theo mọi người, khiến mọi người tự tin rằng bản thân được cô lưu tâm, nhưng người ta chỉ là lễ phép mà thôi, từ trước đến nay không hề chủ động thân mật.

    

Cho nên ban đầu khi Trần Tiềm Nhượng nghe cô nói mình có bạn trai thì cực kì giật mình, khó có thể tưởng tượng dáng vẻ của cô khi đang yêu.

    

Bây giờ nhìn cô cùng người đàn ông trò chuyện video trong điện thoại không giống lúc bình thường.

    

Âm cuối không tự chủ được mềm đi, giống như có cọng lông gãi qua tim, có chút ngứa.

    

Giống như móng vuốt của mèo con.

    

Trần Tiềm Nhượng một bên đi về khách sạn, một bên cố hết sức suy nghĩ, cuối cùng "chậc" một tiếng, nói: "Vậy cậu ở trước mặt bạn trai sẽ là cái dạng gì a?".

    

Không đầu không đuôi nói một câu, Thường Lê: "A?".

    

Một lúc lâu sau cô mới kịp phản ứng, ban ngày khoác lác, nói bản thân đã có bạn trai, cô chột dạ sờ sờ mũi, mặc dù không biết tại sao Trần Tiềm Nhượng đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: "Cũng tạm được".

    

". . ."

    

Lúc trở về khách sạn đã rất muộn, Thường Lê đứng trước gương, cầm bông tẩy trang dán lên môi, dùng sức chùi, lau lau hai lần.

    

Trên bông tẩy trang lưu lại một vết son màu đỏ, bờ môi khôi phục lại sắc hồng bình thường.

    

Thường Lê tẩy xong rồi lau tóc, khăn mặt trùm lên đỉnh đầu, những giọt nước rớt xuống thấm ướt lông mày cùng lông mi cô, hai má còn hơi ửng hồng, như hai đám mây đỏ giữa cái ao trong vắt.

    

Sau đó ánh mắt rơi trên bông tẩy trang, nhẹ nhàng mím môi, không hiểu sao cảm thấy trên mặt nóng lên.

    

-

    

Tắt video, Hứa Ninh Thanh tùy tiện đọc qua văn kiện một lát, vì uống rượu nên có chút buồn ngủ, tối nay đi ngủ sớm.

    

Chỉ là trước khi ngủ không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện bờ môi son hồng kia, cười lên khoé miệng kéo ra cùng với đôi mắt hồ ly cong cong, không hiểu sao có chút. . . thanh mị.

    

Trong đầu Hứa Ninh Thanh cứ thế chui ra hai từ kia.

    

Thanh thuần nhưng quyến rũ*.

*Quyến rũ là mị trong thanh mị.

    

Hứa Ninh Thanh tỉnh.

    

Người đàn ông bật dậy, đưa tay đỡ trán, không hiểu sao có chút khô nóng, cơn buồn ngủ cũng bay đi, hắn cầm áo vọt vào phòng tắm.

    

Sau khi ra ngoài thì mở tủ lạnh, uống liền nửa chai nước mát, giọt nước từ khoé miệng hắn chảy xuống, dọc theo hầu kết nhấp nhô lên xuống, trượt vào cổ áo.

    

Hắn đem nắp bình đóng lại, hai tay chống lên bàn, gục đầu xuống.

    

Thật lâu sau.

Người đàn ông khàn giọng: "Đệch".

Đúng là điên rồi.

    

Cuối cùng đêm nay cũng ngủ không ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play