Trước đây Hứa Ninh Thanh vẫn nghĩ Thường Lê là một cô bé ngoan ngoãn dịu dàng, được nuôi dạy trong một gia đình truyền thống.

    

Người trong nhà đem cô bảo vệ rất tốt, không để cô tiếp xúc với những mảng tối trong cuộc sống, cho nên đôi mắt cô luôn sạch sẽ trong suốt, thanh khiết như dòng suối nhỏ vừa tan băng khi mùa xuân đến.

    

Sẽ có lúc đỏ mặt, sẽ có lúc giận dỗi, sẽ có lúc yếu đuối, giống như những đứa trẻ cùng tuổi được nuông chiều.

    

Cho tới hôm nay nhìn thấy cô bé nghiêng người nói nhỏ vào tai đối phương, mặt không đổi sắc uy hiếp người khác.

    

Khinh thường cùng trào phúng đều ẩn giấu trong đôi mắt đen nháy, khí chất đơn thuần của cô cứ thế bị nghiền nát, thay vào đó là cảm giác tươi mới khó có được ở độ tuổi này.

    

Vô cùng mâu thuẫn, nhưng lại rất thú vị.

    

-

    

Lưu Lương mang hai cái ghế đi tới.

    

"Chuyện là thế này, thành tích học tập bây giờ của Thường Lê có vấn đề rất lớn, tôi biết đứa trẻ này rất am hiểu hội hoạ, nhưng muốn đi theo con đường đại học thì vẫn phải nâng cao văn hoá, cậu nói có phải không?" Lưu Lương bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Lần trước tôi đã muốn nói chuyện với ba mẹ con bé, nhưng hai người họ lại không ở Bắc Kinh".

    

Thường Lê cúi cúi đầu, dựa vào ghế nghịch ngón tay.

    

Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái, hắn có qua lại với Thường lão gia, nhưng ba mẹ Thường Lê thì lại không biết, âm thanh nhàn nhạt: "Ừm, cha mẹ con bé đang ở Thượng Hải, công việc rất bận rộn, sau này khi nào con bé không nghe lời thầy trực tiếp liên hệ với tôi là được".

    

Thường Lê cúi đầu chép miệng.

    

Nói dối không đau răng nha.

Bọn họ có cái gì rất bận a.

    

Lần nói chuyện này kéo dài thêm nửa giờ nữa thì kết thúc.

    

Lưu Lương cuối cùng lải nhải xong, cười gật đầu, ôn hòa nói: "Được rồi, tình huống của con bé cậu cũng hiểu rõ, thời gian cũng không còn sớm, trước hết cứ như vậy đi".

    

Hứa Ninh Thanh gật đầu, lại cùng Lưu Lương bắt tay, sau đó cùng Thường Lê đi ra văn phòng.

    

"Chờ chờ một chút, cháu đến phòng học lấy sách vở" Thường Lê nhỏ giọng nói, liền bịch bịch bịch chạy vào phòng học.

    

Tan học nửa giờ, trường học đã quay về khoảng thời gian trống trải an tĩnh, chỉ còn một số học sinh ở lại làm bài tập, Thường Lê nhét thật nhanh sách vở đồ dùng vào túi sách.

    

Lúc ra ngoài liền thấy người đàn ông đứng bên hành lang dựa vào lan can, đưa lưng về phía cô.

    

Cô im lặng dừng bước, đứng ở cửa nhìn hắn một hồi.

    

Nắng chiều hoàng hôn chiếu lên gò má anh, người đàn ông dáng cao chân dài, bộ vest cắt may thủ công phác thảo đường nét thẳng tắp vuông vắn, dáng vẻ trưởng thành chững chạc.

    

Lúc ban nãy nói chuyện với lão Lưu, Thường Lê cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa anh ta với những nam sinh mà cô từng tiếp xúc, mặc dù nhìn lười biếng cợt nhả, nhưng lại có thể rất nhanh khoác lên hình lớp da người đàn ông trưởng thành

    

Lớp da này khiến Thường Lê cảm thấy bản thân cô chẳng là cái đinh gì cả, thật giống như trò đùa con nít trong mắt người lớn.

    

Hứa Ninh Thanh quay đầu lại, một tay đút túi, âm thanh nhàn nhạt: "Đi thôi".

    

Thường Lê trên lưng một túi sách nặng trịch, chạy chậm theo sau, từ phía sau lưng hắn hỏi: "Chú lái xe tới sao?".

    

"Ừm".

    

Cô cong khoẻ môi: "Ồ".

    

Trong lòng thầm ghi lại, đây là lần đầu tiên hắn chở cô tan học, cũng là lần đầu tiên cô ngồi xe hắn.

    

Hai người ra khỏi toà nhà, đi về phía nhà gửi xe, hắn chân dài, bước rộng đi nhanh, không chút ý định nào đi chậm lại chờ cô nàng.

    

Hứa Ninh Thanh mở khoả cửa xe, vừa muốn mở cửa xe, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nam: "Thường Lê!".

    

Cô nàng mang túi sách nặng trịch, quai túi xiết đau bả vai, còn phải duỗi hai ngon tay chống đỡ, xuống dưới cầu thang liền nhẹ nhàng thở, cô quay đầu, sững sờ, nhìn nam sinh ôm bóng rổ chạy đến trước mặt cô.

    

"Mình có vài chuyện cần hỏi cậu" Lý Khâm nói.

    

Thường Lê quay đầu liếc nhìn người đàn ông một chút, quay đầu lại: "Chuyện gì?".

    

Lý Khâm đầu tiên là chú ý đến trán cùng chóp mũi nhỏ của cô nàng rịn mồ hôi, cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng đem túi sách của cô mang xuống xách ở trong tay mình: "Sao nặng như vậy, mình cầm hộ cậu nha".

    

Hứa Ninh Thanh dựa vào thân xe, nheo mắt.

    

"A" Thường Lê quen biết Lý Khâm, cũng không khách khí với cậu ta, chỉ hơi chần chờ nói, " Hôm nay mình không về nhà một mình, chú của mình tới đón".

    

Lý Khâm lúc này mới chú ý tới Hứa Ninh Thanh đứng phía sau, người đàn ông bị phơi nắng cau mày, lộ ra điểm mất kiên nhẫn, đáng tiếc Lý Khâm hoàn toàn không nhìn ra.

    

"A, vậy mình giúp cậu mang túi sách qua đó nha".

    

Cậu nói xong, liền chạy tới trước mặt Hứa Ninh Thanh ngay ngắn cúi chào: "Cháu chào chú".

    

". . ."

    

Hứa Ninh Thanh mí mắt giật một cái.

    

Lý Khâm mở cửa xe phía sau, đem túi sách bỏ vào, lúc này mới nói nguyên nhân cho Thường Lê: "Trường học chưa tìm được người vẽ graffiti*, mình có thể nhờ cậu vẽ giúp không, mình biết cậu vẽ tranh giỏi nhất a!"

*Graffiti: vẽ tường bằng sơn xịt.

    

Thường Lê hỏi: "Lúc nào cần hoàn thành a?"

    

"Cái này không vội, trước tiên cậu có thể nghĩ xem nên vẽ cái gì".

    

Thường Lê đáp ứng rất nhanh: "Được."

    

-

    

Hứa Ninh Thanh lái xe ra khỏi trường học.

    

Vừa hay đã qua giờ cao điểm, lúc lên xe Thường Lê do dự không biết nên ngồi ghế sau hay ghế lái phụ, cuối cùng vẫn là nghe theo con tim, đi vòng qua ngồi lên ghế lái phụ.

    

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực tế là dựa vào hình ảnh phản chiếu trên kính nhìn trộm anh lái xe.

    

Hứa Ninh Thanh cởi bỏ áo khoác, chỉ còn còn mặc chiếc áo sơmi trắng, ống tay xắn lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc trắng sáng.

    

Thường Lê nhìn, yên lặng nuốt nước miếng.

    

 Yết hầu ngứa ngáy.

    

Điện thoại rung lên.

    

Cô bật lên xem, Mạnh Thanh Cúc gửi một tràng gói biểu cảm cười gian tiếp sau đó là một tin nhắn: Nắm bắt cơ hội nào Lê tử! ! !

    

Thường Lê dừng lại, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, hít thở thật sâu, bình tĩnh phát giọng nói.

    

"Ừm, vừa rồilúc về gặp được Lý Khâm, cậu ấy muốn mình vẽ graffiti cho trường".

    

Mạnh Thanh Cúc đang cùng Phàn Huỷ ra khỏi quán lẩu, nghe xong thì sững sờ.

    

Cái quỷ gì vậy? Ai hỏi Lý Khâm đâu? ?

    

Giọng nói kia vừa phát xong, ánh mắt Phàn Hủy sáng lên, lập tức giật điện thoại từ trong tay Mạnh Thanh Cúc, cũng đi theo đó phát giọng nói qua.

    

Thường Lê nhìn đoạn voice chat trong điện thoại di động, yên lặng vặn nhỏ âm lượng, ngón tay bấm mở.

    

"Chính là lớp một năm ba Lý Khâm sao!! Là hội trưởng hội học sinh siêu cấp đẹp trai đó sao!!! Mình đã nói rồi!! Cậu ta chắc chắn thích cậu! Mình đã sớm nhìn ra rồi!!!"

Thường Lê: ". . .".

    

Cái gì gọi là tỷ muội phối hợp ăn ý, con mẹ nó là cái này chứ đâu.

    

Cô nghiêng đầu nhìn qua Hứa Ninh Thanh, trong mắt nam nhân tràn ra ý cười, từ yếu hầu hừ ra một tiếng cười khẽ, hầu kết khẽ nhấp nhô, khoé mắt cong lên lộ điệu bộ phong lưu.

    

Hắn. Đang. Cười. Cô.

Thường Lê cuống lên di dời tầm mắt, nghiêng đầu hướng cửa xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm trả lời tin nhắn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play