Từ đường tổ tông, trước đây nàng đã từng quỳ gối ở đó không ít lần. Nếu không phải vì sợ nàng chết sẽ truyền ra tin tức Thượng thư phủ khắt khe đích nữ, thì hiện tại nàng đã là một cô hồn dã quỷ rồi!

Trước đây đều là Trình Chi Vinh chế giễu nàng, bây giờ---- coi như một thù trả một thù đi.

Chỉ là có người như Trình Thượng thư ở đây, ý cười trên mặt nàng rất nhanh đã được thu lại và không để ai nhìn thấy. Ngay cả Cẩm Thư đứng bên cạnh cũng nghĩ rằng mình bị ảo giác.

Trình Mộ Nhàn từ tốn thi lễ khiến người tìm không ra điểm sai: "Đã có cha ở đây chủ trì công đạo, vậy nữ nhi quay về nghỉ ngơi ạ".

"Đi đi, tối nay muốn ăn gì thì cứ để phòng bếp đưa tới cho ngươi".

Trình Thượng thư khi nói lời này, mắt hắn cũng chú ý đến chiếc giày trên mặt đất.

"À, cái đó, ngày mai cha sẽ cho người đưa một ít vải tốt đến cho ngươi, lại để cho người làm bộ y phục vừa người cho ngươi mặc".

"Cha biết ngươi là người đơn giản, nhưng giờ ngươi đã là Hoàng Hậu rồi, nếu để cho người ta truyền đi không phải là làm trò cười cho thiên hạ ư".

Trình Mộ Nhàn thực sự bội phục trình độ mặt dày hơn cả tường thành của Trình Thượng thư. Nàng không biết làm thế nào mà người cha trên danh nghĩa này của mình lại có thể nói ra được những điều như vậy, đến nửa điểm xấu hổ cũng không thấy có. Những năm này, nếu không phải vì sự lơ là và dung túng của hắn thì nàng đã không như thế.

Trên mặt tỏ vẻ rất mừng rỡ cám ơn, sau đó xoay người trở về phòng của mình. Cẩm Thư đứng chờ đến khi Trình Thượng thư đi rồi mới vội vàng tiến lên nhặt giày, sau đó giúp Trình Mộ Nhàn đi vào.

Nhìn Cẩm Thư lớn hơn mình hai tuổi, Trình Mộ Nhàn vạn phần cảm khái. Toàn bộ Thượng thư phủ này cũng chỉ có mình Cẩm Thư là không rời không bỏ nàng.

"Ngày mai vải được gửi đến, ngươi cũng lấy hai thớt cầm đi cắt y phục đi".

Cẩm Thư còn chưa đứng dậy đã sửng sốt khi nghe câu này: "Không thể được. Đây là vải để làm quần áo cho cô nương".

"Nô tỳ có những y phục này là đủ rồi".

"Giờ cô nương nói, ngươi không nghe nữa đúng không?". Trình Mộ Nhàn cố tình cau có, Cẩm Thư không còn cách nào khác ngoài cám ơn nàng.

Trái ngược với Mộ Lương uyển thì bên chỗ Lạc di nương khi biết chuyện đã suýt khóc. Vinh ca nhi của nàng sẽ đi thi vào tháng chín năm nay, nếu giờ bị nhốt từ đường, lỡ bị bệnh thì phải làm sao?

"Ta đi gặp lão gia!". Lạc di nương mặc một chiếc váy tơ lụa mỏng màu đỏ, trên đầu có vài cây trâm bằng ngọc, lúc đi đường còn mang theo một làn hương thơm như có như không.



Ai biết lần này, nàng lại bị ăn bế môn canh. Trước đó, nàng vì chuyện của Trình Mộ Đình mà đã chạy đến chỗ Trình Thượng cầu tình, kết quả lại bị từ chối. Giờ vẫn không gặp mặt được. Lạc di nương cũng là nữ nhân biết tiến thối, cũng biết lần này bất luận thế nào cũng không thể đắc tội Trình Mộ Nhàn được. Ít nhất phải đợi đến khi Trình Mộ Nhàn làm lễ và tiến vào cung thì cái Thượng thư phủ này mới là thiên hạ của Lạc Lan nàng.

"Chết tiệt, mấy ngày nay cứ để tiểu tiện nhân Trình Mộ Nhàn tạm đắc ý đi!". Dù trong lòng Lạc Lan cay cú đến mức hận không thể kéo Trình Mộ Nhàn ra đánh một trận ngay, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ủy ủy khuất khuất rời đi.

Nàng đã ở Thượng thư phủ nhiều năm như vậy, có thể để Trình An Bác độc sủng một mình nàng cũng không phải là kẻ ngồi không. Hiện tại, không tất yếu phải cùng Trình Mộ Nhàn đối mặt. Chỉ đáng thương cho con của nàng phải ăn khổ mấy ngày.

Trở lại sân viện của mình, Lạc Lan lập tức phái tâm phúc đi đưa ít bạc cho người trông coi từ đường. Nàng không thể để Vinh ca nhi của nàng phải chịu lạnh chịu đói ở từ đường được. Trước đó, Trình Mộ Nhàn sau khi được thả ra khỏi từ đường đã cực kỳ suy yếu. Nàng không muốn Vinh ca nhi cũng sẽ như vậy. Vinh ca nhi của nàng tương lai còn muốn làm Tể tướng, vì vậy nàng không thể để cho thân thể của hắn bị phá hỏng được.

Tâm phúc lĩnh mệnh và đi làm ngay lập tức.

--- -----

Trong Cần Chính Điện đèn đuốc sáng trưng, mặt đất được lau sáng bóng như gương. Lục Hựu Bạch đang ở Tây thiên điện lật xem tấu chương, phía sau hắn có một dãy giá sách, mỗi một quyển sách bên trên đều có người hàng ngày tỉ mỉ quản lý nên không sợ sẽ bị bụi bám hay ngả vàng.

Ám vệ trở về bẩm báo, hắn nghe rồi gật đầu nói đã biết.

Thịnh Thái là đi theo Lục Hựu Bạch từ khi hắn còn nhỏ, nếu không cũng sẽ không lập tức được thăng lên làm thủ lĩnh thái giám.

Có tiếng tách trà nhẹ nhàng đặt xuống, Lục Hựu Bạch đầu cũng không ngẩng mở miệng hỏi: "Chuyện Trẫm lệnh cho Công bộ tu sửa cung của Hoàng Hậu thế nào rồi?".

Thịnh Thái cảm thấy chủ tử từ sau ngày leo lên hoàng vị, tính tình đã thay đổi đáng kể. Trước kia ở trong mắt chủ tử, Trình gia Đại cô nương rất không được chào đón, sao nay lại thấy thuận mắt rồi. Hắn còn nhớ rõ, trước kia mỗi lần chủ tử nhắc đến Trình gia Đại cô nương đó là khịt mũi coi thường. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự khiến hắn phải mở mang tầm mắt.

"Xin Bệ hạ cứ yên tâm, Công bộ sẽ tu sửa cung Hoàng Hậu theo đúng yêu cầu của Bệ hạ".

"Ừ. Nhớ đặt thêm nhiều hoa nở bốn mùa ở trong viện". Lục Hựu Bạch bổ sung thêm.

Nàng ấy thích nhất là ngắm hoa.

"Dạ, lão nô sẽ dặn dò lại phân phó của Bệ hạ cho phòng hoa".

Lục Hựu Bạch khép lại cuốn tấu chương một cái "bộp", ánh mắt không biết nhìn vào nơi nào, nói: "Trẫm nhớ rõ Cung cục mới tiến vào rất nhiều vải may mới đúng không?".

"Dạ". Thịnh Thái cũng nhớ rõ chuyện này. Gần đây Cung cục có tiến vào rất nhiều vải mới, ngoại trừ để sử dụng chuẩn bị cho đại hôn thì chính là giữ lại cho tuyển tú sau khi Đế hậu đại hôn. Đến lúc đó trong cung sẽ có thêm vài vị nương nương chủ tử nữa, số vải đó không biết liệu có đủ hay không?



Huống chi còn có vị kia------

Thịnh Thái ngẫm nghĩ, suy nghĩ không khỏi có hơi bay xa. Lục Hựu Bạch gọi hắn mấy câu, hắn mới kịp phản ứng lại.

"Bệ hạ-----". Hai chữ "thứ tội" còn chưa ra khỏi miệng, Thịnh Thái đã nghe thấy một câu gây sốc:

"Chọn mấy cuộn vải thượng hạng đưa qua cho Trình Đại cô nương đi".

"Vậy, gấm hoa-----". Thịnh Thái ngập ngừng dò xét hỏi.

Lục Hựu Bạch giọng điệu trở nên hơi mất kiên nhẫn: "Tất cả vải thượng hạng đều đưa qua".

"Hả? Dạ được, lão nô đi làm ngay".

Lục Hựu Bạch xua tay ra hiệu cho Thịnh Thái đi ra ngoài.

Hắn cảm thấy ngày đại hôn còn cách xa quá, lẽ ra nên định ngày gần hơn một chút.

Thịnh Thái rón rén rời khỏi Cần Chính Điện. Cao Bình - người đứng đầu nhóm ám vệ, đang ôm kiếm đứng gác ngoài cửa thấy hắn đi ra liền lên tiếng chào hỏi.

"Thịnh công công đi đâu vậy?". Cao Bình ngày thường rất kiệm lời ít nói, cũng chỉ có lúc gặp Lục Hựu Bạch hay Thịnh Thái mới sẽ nói nhiều thêm vài câu.

Thịnh Thái nhỏ giọng kể lại đại khái, Cao Bình nghe mà trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc: "Thật sao?".

"Tất nhiên thật rồi". Thịnh Thái cũng cảm thấy khó tin. Nếu không phải chắc chắn đây là Lục Hựu Bạch, thì đến hắn cũng sẽ hoài nghi có phải người bị đánh tráo rồi không.

Cao Bình sờ cằm, nói: "Vậy ta không làm phiền ngươi nữa".

"Ừ". Thịnh Thái đáp, rồi kêu một tiểu thái giám đang đứng hầu trước cửa điện đi lấy đèn lồng rồi cùng hắn đi đến Cung cục.

Kết quả là ngày hôm sau, Trình An Bác chân trước vừa cho người đưa ba thớt vải tới, Cung cục chân sau đã phụng chỉ đưa hai mươi thớt vải đến trong viện. Mỗi một thớt vải đều là loại chất liệu tốt bên ngoài khó gặp, có loại còn chỉ dành riêng cho Hoàng gia dùng như gấm hoa hay gấm dệt kim. Thế nhưng ở chỗ Trình Mộ Nhàn, chúng nó lại giống như rau cải trắng cứ tùy tiện mà dùng.

Nhìn như thế, lại thấy ba thớt tơ lụa do Trình Thượng thư phái người đưa tới có vẻ rất keo kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play