Lục Hựu Bạch ôm được kiều kiều mềm mềm trong vòng tay, hắn mặc kệ người khác nghĩ gì về hắn, trực tiếp đi thẳng ra khỏi thư phòng rồi quen cửa quen nẻo trở về Mộ Lương uyển. Trên đường đi, dây trân châu trên đầu Trình Mộ Nhàn thỉnh thoảng chạm vào mặt hắn, cảm giác có hơi mát lạnh. Lục Hựu Bạch chỉ ước gì đoạn đường này xa một chút, như vậy hắn có thể ôm nàng nhiều một chút.

Suốt toàn bộ hành trình, Trình Mộ Nhàn đều cúi đầu không dám nhìn loạn, nhưng thực ra trong tâm lại là một mớ đay rối. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Vào thời điểm khi thấy Lục Hựu Bạch tới, Trình Mộ Nhàn cho rằng hắn sẽ mở miệng cứu Lạc thị, bởi dẫu sao, hắn vốn không thích nàng mà. Chớ nói chi là thấy nàng đánh người hung ác như vậy. Nhưng ai biết được người nam nhân này không những không ngăn cản nàng mà còn đứng nhìn nàng đem Lạc thị sống sờ sờ đánh ngất. Lại còn gọi thái y đến xem lòng bàn tay bị thương của nàng..... Đây là chuyện gì thế?

Trình Mộ Nhàn cảm thấy đau đầu quá.

Thế là nàng gần như vùi đầu chôn ở trong ngực Lục Hựu Bạch.

Để ý đến động tác của Trình Mộ Nhàn, Lục Hựu Bạch vui như được ăn mật, trên mặt hắn nở nụ cười như gió xuân gần như làm lóa mắt hết tất cả mọi người.

Trên đường đến Mộ Lương uyển, đột ngột xuất hiện một vị khách không mời mà đến!

Trình Mộ Đình không biết làm sao lại chạy khỏi được từ đường và đồng thời xuất hiện ở trước mặt Lục Hựu Bạch.

"Cầu xin bệ hạ hãy cứu lấy mẫu thân thần nữ! Bệ hạ!".

"Tại sao trưởng tỷ của thần nữ lại có thể vô cớ đánh trưởng bối như thế?! Chuyện như vậy, chẳng lẽ bệ hạ cứ để vậy sao?!".

Bước chân của Lục Hựu Bạch dừng lại, Trình Mộ Nhàn không khỏi hơi nắm chặt y phục trên bả vai hắn. Lục Hựu Bạch nhận thấy động tác nhỏ của nàng, và biết nàng đang lo lắng điều gì, vì vậy hắn ôm nàng chặt hơn.

"Gia giáo của Thượng thư phủ tốt thật, một thiếp thất đê tiện cũng dám tự xưng trưởng bối!".

Trình An Bác vốn đang đi theo ở phía sau, nghe được lời này liền sợ hãi quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ! Bệ hạ thứ tội!".

Lục Hựu Bạch trở nên không kiên nhẫn với lời nói của Trình An Bác, hắn hừ một tiếng: "Đến gia sự cũng không xử lý được tốt, xem ra trẫm cần suy tính lại lần nữa".

Trình Mộ Nhàn đã hiểu, Lục Hựu Bạch là mượn lý do việc nhà để cảnh cáo Trình An Bác. Cảnh cáo Trình An Bác rằng nếu con cái của thiếp thất còn không quy không củ như thế, vậy hắn cần phải xem xét lại hàng quan giai của lão.

Trình An Bác đổ mồ hôi như thác, đầu gật như giã tỏi: "Bệ hạ! Xin bệ hạ cứ yên tâm ạ!".

Lục Hựu Bạch đã quá lười để nghe những lời lừa gạt người của Trình An Bác, hắn vứt lại một câu: "Không có lần sau".

Rồi liếc nhìn Trình Mộ Đình đang quỳ trên mặt đất khóc âm thầm, cười lạnh nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế".

Ngay sau đó, Trình Mộ Nhàn nghe thấy Lục Hựu Bạch gọi người kéo Trình Mộ Đình xuống và cấm nàng ta đi ra!



Trình Mộ Nhàn tất nhiên thấy rất thoải mái, nhưng chỉ dám ngẫm ở trong lòng mà thôi.

Lục Hựu Bạch tiếp tục ôm Trình Mộ Nhàn trở về Mộ Lương uyển.

Trở lại phòng trong của Mộ Lương uyển, Lục Hựu Bạch nhẹ nhàng đặt Trình Mộ Nhàn lên giường êm bên cạnh cửa sổ. Cẩm Thư đi tới dâng lên trà nước, rồi thức thời dẫn người đi ra ngoài. Lúc này, ánh nắng chiếu vào trong phòng rơi xuống trên người cả hai, vẽ nên một cảm giác yên bình và tĩnh lặng.

"Tạ, tạ bệ hạ".

Trình Mộ Nhàn cũng không biết nàng là tạ ơn Lục Hựu Bạch đã làm chỗ dựa cho nàng, hay là tạ ơn Lục Hựu Bạch ôm nàng trở về. Nói chung thì, cứ nói một câu tạ ơn cho xong việc.

Lục Hựu Bạch tiến lại gần, cả hai gần như sắp dính vào nhau: "Nếu khanh khanh thực sự muốn cảm ơn trẫm----".

"Vậy thì hãy cố gắng sinh cho trẫm một Thái Tử đi".

Thanh âm của Lục Hựu Bạch nhẹ nhàng đến nỗi Trình Mộ Nhàn tưởng rằng đó là ảo giác.

Trình Mộ Nhàn nghe xong lời này: Tên nam nhân này không lẽ bị ngốc rồi à?

Huống hồ, đừng nói là bảo nàng sinh con cho Lục Hựu Bạch, ngay cả việc ở chung với hắn nàng cũng không muốn đâu.

Chao ôi, đúng là quan hơn một cấp đè chết người, chưa kể Hoàng Đế còn hơn nàng thật nhiều thật nhiều cấp nữa chứ.

Thấy Trình Mộ Nhàn không nói lời nào, Lục Hựu Bạch coi rằng nàng đang thẹn thùng nên ngừng nhắc lại đề tài này. Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau không nói gì cho đến khi bụng của Trình Mộ Nhàn kêu gào.

Mặt Trình Mộ Nhàn đỏ bừng!

Lục Hựu Bạch lại bật cười: "Người đâu, truyền thiện".

Khanh khanh của hắn vừa rồi dùng nhiều sức lực như vậy, hiện giờ đói bụng là chuyện rất bình thường.

Nhìn gương mặt đo đỏ kia, hắn thật muốn trêu chọc nàng một chút.

Trong bữa ăn, Trình Mộ Nhàn vẫn luôn không nói nhiều, chỉ cúi đầu đào cơm. Ngược lại, Lục Hựu Bạch đôi khi sẽ lên tiếng hỏi nàng điều gì đó, và khi ấy nàng cũng chỉ ậm ừ đáp một tiếng. Hai ngươi họ ngươi một câu ta một câu, trực tiếp cho tới trong đêm.

Đợi mãi cuối cùng trời cũng tối, Trình Mộ Nhàn thở phào nhẹ nhõm: Bây giờ tên Hoàng Đế chó này có thể về cung được rồi đúng không?

Thời điểm bước vào phòng trong ở Mộ Lương uyển, Lục Hựu Bạch đã chú ý đến chỗ cửa sổ đều được thêm một cái khóa. Chỉ cần từ bên trong khóa lại, trừ khi dùng lực lớn phá vỡ, còn không đừng nghĩ đến mở được cửa ra. Xem ra khanh khay của hắn đang đề phòng hắn đây mà.



Trước khi Lục Hựu Bạch rời đi, hắn nhỏ giọng nói một câu: "Khanh khanh yên tâm, sau này Vị Ương Cung sẽ không cần ngươi thêm khóa".

Trình Mộ Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Lục Hựu Bạch đã cất bước rời đi. Mãi cho đến khi Cẩm Thư đi tới khóa cửa sổ lại, Trình Mộ Nhàn mới hiểu ý câu nói kia của Lục Hựu Bạch. Nàng lập tức lấy ra gối mềm và xem nó là tên Hoàng Đế chó Lục Hựu Bạch, hung hăng đấm cho mấy cái.

Tên nam nhân kia đơn giản không phải con người! Nghe thử đi, đó là lời con người có thể nói ra sao?

Giờ phút này, Trình Mộ Nhàn hoàn toàn không nhận ra rằng Lục Hựu Bạch đã sẵn sàng cho việc trèo cửa sổ dài dài. Nàng chỉ nghĩ rằng Lục Hựu Bạch chỉ đang đề cập đến mỗi Mộ Lương uyển.

Cẩm Thư để lại một ngọn đèn dầu đề phòng Trình Mộ Nhàn đi tiểu đêm không cẩn thận bị ngã, lúc này mới ra ngoài gác đêm. Cửa sổ đã bị khóa, Trình Mộ Nhàn không sợ Lục Hựu Bạch sẽ đột nhiên chạy vào nên giấc ngủ đêm nay đặc biệt ngọt ngào.

Khác biệt so với Trình Mộ Nhàn là----- Trong đêm, Lạc thị đang ngủ khó khăn trên giường chợt tỉnh lại và nhìn thấy một bóng người đang đứng bên giường.

Là Trình An Bác, nam nhân mà nàng coi là có thể phó thác chung thân, nhưng ở lúc nàng khó khăn nhất lại không do dự mà từ bỏ nàng!

"Ngươi còn, ngươi còn tới". Trên mặt Lạc thị có mấy chỗ bị Trình Mộ Nhàn đánh, nên mỗi lần nói chuyện là vết thương trên mặt cũng sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến nàng cảm thấy đau đớn cực kỳ.

"Đúng vậy, ta còn tới". Chờ sau khi Lục Hựu Bạch rời đi, Trình An Bác suy nghĩ hồi lâu vẫn là nhấc chân đi tới viện của Lạc thị.

Sân viện này từng là nơi hắn thích đến nhất, nhưng bây giờ lại khiến hắn cảm thấy chán ghét!

"Ta không tốt với ngươi sao?". Giọng điệu của Trình An Bác có chút gay gắt, nhưng Lạc thị nghiễm nhiên không để ý tới: "Tốt, tốt".

"Vậy ngươi vì người khác, cũng tình nguyện để ta mất chức?!". Trình An Bác sau trải nghiệm ngày hôm nay, cảm giác bản thân đã bị phản bội sâu sắc.

Người đầu ấp tay gối với mình nhiều năm, kết quả lại khiến người ta chua xót vô cùng!

"Ha, ha hả". Cổ họng Lạc thị bị xé rách vì hét quá nhiều, giờ giống như cái gông bị gãy: "Thượng Thư đại nhân, đừng chỉ trách mỗi mình ta và đổ hết lên đầu ta!".

Lạc thị ho sặc sụa, như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng bên trong.

"Nếu không phải ngươi dung túng, thì sẽ không có hiện tại".

"Ngươi thì tốt, khụ......". Lạc thị ho mạnh, hình như ho ra một thứ màu đỏ sẫm.

"Đẩy hết tất cả, tất cả sai lầm cho ta!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play