Nhìn kẻ ngày xưa bị mình dẫm dưới chân giờ lại giẫm trên đầu mình, Trình Mộ Đình tự nhiên cảm thấy trong lòng có ngàn vạn cái khó chịu. Trình Mộ Nhàn đã nói đến thế này, Trình Mộ Đình cũng hiểu rõ giấc mộng vào cung của nàng đã tan thành mấy khói rồi.
"Không hổ là tỷ tỷ tốt của ta, ngay cả muội muội muốn có một cuộc sống tốt đẹp cũng muốn cản! Ha!".
Trình Mộ Đình vừa mở miệng đã dội nước bẩn lên đầu Trình Mộ Nhàn: Trình Mộ Nhàn là người sắp làm Hoàng Hậu nhưng lại ghen tị như thế, chỉ sợ truyền đi cũng không ai dám muốn!
Đối mặt với Trình Mộ Đình sắp lâm vào điên cuồng, Trình Mộ Nhàn không biết phải nói gì mới tốt. Chẳng lẽ muốn nàng nói với Trình Mộ Đình rằng, trong lòng tên Hoàng Đế chó Lục Hựu Bạch chỉ có Hàn Chỉ Nhu?
Nếu điều này được nói ra, Trình Mộ Đình sẽ chỉ nghĩ rằng nàng bị điên rồi, thậm chí cả lời mê sảng như vậy cũng nói ra được.
Trình Mộ Nhàn nhìn Trình Mộ Đình với ánh mắt hết thuốc chữa, và một sự thương hại thoáng qua trong mắt nàng. Cũng may, Trình An Bác đến rất nhanh và Trình Mộ Nhàn không phải đợi lâu. Khi Trình An Bác nhìn thấy đồ ăn và chăn mền trên mặt đất trong từ đường, hắn đã cực kỳ tức giận. Nếu là trước kia, đoán chừng hắn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng bây giờ đã khác. Chuyện này đã bị chọc đến trước mặt Trình Mộ Nhàn rồi, nếu hắn không giải quyết nó một cách hợp lý thì lỡ làm đương kim Thánh thượng nổi giận thì sao.
Vì thứ nữ và thứ tử đắc tội đến cái mu ô sa trên đầu mình, Trình An Bác chỉ làm chuyện như vậy trừ phi hắn bị điên rồi.
"Mang hết đồ xuống dưới, nếu ai còn dám đưa đồ qua đây thì trực tiếp bán ra ngoài!".
"Ngoài ra, mỗi ngày Đình nhi bị phạt đánh bàn tay mười cái, đánh cho đến khi được thả ra thì thôi!".
Trình Mộ Đình nghe xong, mặc kệ hình tượng của bản thân la to: "Cha! Cha không thể làm như vậy!".
Mỗi ngày đánh bàn tay mười cái, nếu là đánh xong đoán chừng lòng bàn tay sẽ có vết sẹo. Ở Tây Chiêu này, nữ tử có sẹo là không ai dám muốn.
Trình An Bác vì cái mũ ô sa của mình đã dứt khoát từ bỏ tương lai của Trình Mộ Đình.
Trình Mộ Nhàn nhìn xem chỉ cảm thấy châm chọc. Chỉ là không đợi Trình Mộ Đình mở miệng, nàng đã nhắc đến trên người Trình Chi Vinh: "Cái này nên được đối xử như nhau".
Một câu này của Trình Mộ Nhàn vừa ra miệng, Trình Mộ Đình đã nhanh chóng nói: "Đúng! Đúng thế! Cũng không phải lỗi của một mình Đình nhi mà!".
Trình An Bác vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt Trình Mộ Đình cho xong việc, bởi Trình Chi Vinh dù sao còn muốn tham gia khoa khảo mà. Vạn nhất đánh gậy làm hỏng thân thể thì sao mà được?
Nhưng Trình Mộ Nhàn bây giờ đã chủ động nhắc đến, không phải đang bắt hắn trừng phạt Trình Chi Vinh sao?
Trình An Bác cắn răng nói: "Ngươi, mỗi ngày đánh mười roi mây".
Roi mây này đánh người là đau nhất, nhưng ít nhất sẽ không dễ dàng bị hỏng thân thể. Hơn nữa, roi mây là đánh vào mông chứ không phải tay, đây là Trình An Bác cân nhắc đến việc Trình Chi Vinh còn muốn thi khoa cử.
Trình Mộ Nhàn hoàn toàn không có ý định bỏ qua như thế: "Trước kia phụ thân thường nói cần phải xử lý mọi việc công bằng, bây giờ lời này, cũng không chắc chắn phải không?".
Trình An Bác còn chưa lên tiếng, Trình Chi Vinh đang quỳ trên mặt đất đã lên tiếng trước: "Cha! Nhi tử ngày sau còn muốn đi thi khoa cử!".
Đừng nói là đánh roi mây, cho dù là quỳ từ đường, Trình Chi Vinh cũng không muốn. Hắn chỉ muốn trở về sân viện của hắn, nơi đó có ôn nhu hương của hắn. Bây giờ còn tiếp tục quỳ ở cái từ đường rách này, không phải là cái gì cũng không có à!
Vừa lạnh vừa đói còn không được ăn ngon, Trình Chi Vinh căn bản không quen. Hắn biết Trình An Bác vì hắn sắp thi khoa cử nên mới khoan dung, vì vậy hắn chỉ có thể dời chuyện thi khoa cử ra với hy vọng tránh bị trừng phạt. Chỉ tiếc hắn đã quên rằng, Trình Mộ Nhàn không phải là người dễ nói chuyện như thế.
"Tây Chiêu chú ý đến đức hạnh của người đọc sách nhất. Thế nhưng tam đệ lại ở từ đường vừa gây nháo vừa đánh nhau, chẳng phải đã nói lên đức hạnh có vấn đề sao? Nếu hôm nay phụ thân không trừng phạt nghiêm khắc để hắn nhớ lâu, vậy là định chờ ngày sau hắn ở trên triều bị giáo huấn ư?".
Những lời Trình Mộ Nhàn câu câu đều mang theo ý tứ uy hiếp. Ý tứ chính là Trình Chi Vinh hiện tại không học tốt, đợi sau này khi thực sự bước vào quan trường mà bị người ta bắt được đức hạnh có vấn đề và bẩm báo lên Hoàng Đế. Không nói đến Hoàng Đế sẽ xử trí như thế nào, Trình An Bác làm Thượng thư sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu sào!
"Con không dạy là lỗi của cha".
Đạo lý rất đơn giản. Trình An Bác chỉ cần không kéo đến tiền đồ của hắn thì mọi chuyện đều có thể coi như không có. Nhưng bây giờ chuyện đã bị chọc ra, Trình An Bác chỉ có thể làm theo ý của Trình Mộ Nhàn: "Đức hạnh của Tam ca nhi có vấn đề, mỗi ngày đánh tay mười lăm cái".
"Quỳ đủ bốn canh giờ mỗi ngày mới được dùng bữa!". Trình An Bác tức giận vứt xuống thêm một câu nữa.
Nghe được tin tức này, Trình Chi Vinh trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Còn Trình An Bác thì đầu cũng không quay lại trực tiếp rời đi, ngay cả ý tứ muốn gọi lang trung đến cũng không có. Ngược lại, Trình Mộ Nhàn cho người đi mời lang trung đến. Người này còn phải chờ chịu phạt, giờ mà xảy ra chuyện chẳng phải để hắn trốn được sao?
Rời khỏi từ đường, Trình Mộ Nhàn đấm bóp bả vai: Từ đường quả nhiên không phải là nơi nàng quen thuộc ở.
Tuy rằng trươc đây đã quỳ ở đó không ít, nhưng ai mà thích cái loại địa phương này chứ?
Nàng nhớ năm nàng tám tuổi bị phạt quỳ ở từ đường, khi đó là mùa đông, Trình Mộ Đình đã vu hãm nàng và đẩy nàng rơi xuống nước. Nàng khi đó còn đang phát sốt đã bị Trình An Bác dưới cơn thịnh nộ nhốt ở từ đường. Từ đường luôn được thông gió từ mọi phía và cửa sổ chỉ đóng khi có tuyết rơi hay trời mưa. Nhưng dù thế, cứ đến mùa đông là bên trong vẫn lạnh giống như cái hầm băng.
Nàng nhớ lần đó đã khóc rất thảm thiết, có lẽ vì sốt nên giọng khóc đều khàn đặc đi nhưng vẫn không có ai thả nàng ra ngoài. Chỉ có cơn gió lạnh trống rỗng thổi đến cả người nàng run run. Nếu không phải thực sự sợ nàng sẽ chết trong từ đường rồi bị Ngự Sử vạch tội, Trình An Bác căn bản sẽ không mời lang trung đến khám cho nàng. Hôm nay, nhìn thấy đãi ngộ của Trình Chi Vinh và Trình Mộ Đình, Trình Mộ Nhàn sớm đã có đoán trước nên không cảm thấy giật mình lắm.
"Quả nhiên đứa nhỏ không có mẹ là đáng thương nhất".
Trình Mộ Nhàn nghĩ đến những chuyện trước đây và đạp bước ánh nắng đi về.
Động tĩnh của từ đường ồn ào rất lớn, sau khi Lạc di nương biết đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Nàng bây giờ đã triệt để thất sủng rồi, tất cả tiền đặt cược đều đổ dồn vào Trình Mộ Đình và Trình Chi Vinh. Còn đứa con trai khác của nàng, Trình Chi Quý, nó mới chỉ mười tuổi mà thôi. Bởi vì nàng bị giam cầm nên tiểu nhi tử đã bị Trình An Bác dẫn đi và để người khác giáo dưỡng. Vậy mà giờ còn xảy ra chuyện như vậy, đây quả thực là muốn mệnh của nàng!
Điều mà Lạc di nương không ngờ là sự việc này sẽ bị Ngự Sử trực tiếp nháo đến trên triều đình, từng bản từng bản tấu sớ tham tấu được dâng lên Hoàng Đế. Bên trên viết hắn tổn hại lễ pháp, không thể nuôi dạy con cái tốt,v.v.... nên xin tân quân trách phạt.
Khi tin tức truyền về, Trình Mộ Nhàn chỉ có thể nói một câu: "Xương cứng".
Đám Ngự Sử kia thật là mặc đại hôn của Đế Hậu sắp đến, cũng mặc kệ trong nhà Trình An Bác có nữ nhi sắp trở thành Hoàng Hậu. Tóm lại nói vạch tội chính là vạch tội, đầu cũng thật là rất cứng.
Trình Mộ Nhàn chạm nhẹ vào cây cổ cầm gỗ hoa lê mà Lục Hựu Bạch vừa đưa tặng, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần. Cây cổ cầm gỗ hoa lê này là được xuất từ tay danh gia, ở kiếp trước, nó là được Lục Hựu Bạch tặng cho trăng sáng Hàn Chỉ Nhu của hắn. Khi đó làm gì có phần của nàng?
Bây giờ, nó lại được người phái đến thừa dịp tối hôm qua đưa tới.
Nói là đưa cho nàng để giải buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT