Thời tiết dần dần chuyển lạnh, việc buôn bán canh ma lạt cũng càng ngày càng tốt. Việc làm ăn của Diệp Giai Văn có thể xem như đã thành công, quần chúng luôn rất hiếu kì đối với những thứ mới mẻ, những người đã nếm qua thì một truyền mười mười truyền trăm, những người nghe danh mà đến càng ngày càng nhiều, buổi tối ngày nào cũng vậy đội ngũ xếp hàng phải dài tới hơn 10m, không riêng gì học sinh, đến cả giáo viên hoặc những người đang công tác trong trường cũng nghe danh mà đến, những người dân sinh sống quanh đây cũng đến ủng hộ, thậm chí có những người được bạn bè giới thiệu cất công lái ô tô đến tận đây để thưởng thức.

Có một người bán mỳ xào thấy Diệp Giai Văn buôn bán tốt như vậy, lân la đến hỏi thăn chút bí quyết, cũng muốn kiếm lời từ việc bán canh ma lạt. Diệp Giai Văn cũng không đồng ý ngày lập tức, buổi tối lúc đẩy xe về liền thương lượng với Trương Viễn Tân.

Trương Viễn Tân nói: “Đưa công thức nấu cho hắn cũng không phải là không được, nhưng phải bắt bọn họ lấy tiền ra mua, thậm chí cả cách làm bếp làm xe, phương pháp công thức, cứ 800 đồng 1 người, đây cũng là một cách kiếm tiền. Việc buôn bán của chúng ta tốt như vậy, nhất định còn có rất nhiều người đến mua công thức, 800 đồng 1 người, rất dễ kiếm tiền a!”

Diệp Giai Văn nói: “800 đồng một người, quá rẻ ý, ít nhất cũng phải lấy 1000 đồng. 1000 đồng thì chỉ cần nửa tháng là bọn họ có thể kiếm lại được.”

Trương Viễn Tân cười không ngừng: “Được, 1000 đồng cũng được, cậu thật biết kiếm tiền.” Thừa dịp buổi tối trên đường không có người, hắn sáp lại bên người Diệp Giai Văn, sờ sờ phía dưới của cậu một cách ám muội, nói: “Cậu nói cái đồ chơi phía dưới này của cậu không có tác dụng gì, nhưng sao lại biết cách quản lý kiếm tiền như vậy, nếu cậu có thể cải thiện điểm này, anh trai đây sẽ cố thu cậu về làm thiếp, cho cậu mỗi ngày được hầu hạ anh.”

Diệp Giai Văn trợn trắng mắt: “Phi, cậu đi tìm cái chày về tự chơi đi, tớ có Hướng Thanh Vân của tớ rồi, cậu có năn nỉ đi chăng nữa tớ cũng không cần đâu.”

Trương Viễn Tân nhìn cậu một cách hung tợn, kết quả hai người lại cãi nhau suốt đường về nhà.

Nói như vậy nhưng sau khi về nhà Diệp Giai Văn mất cả đêm suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không bán công thức. Nếu bán bây giờ, chỉ có thể bán được công thức, nói thẳng ra thì công thức này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, canh ma lạt cũng không phải do bọn họ phát minh ra, chỉ là dựa vào một món ăn vặt Tứ Xuyên mà chế biến lại thôi, nếu là người có chút tay nghề mà biết được công thức gốc thì cũng có thể chế biến lại, nói không chừng làm còn ngon hơn bọn họ ý chứ. Hơn nữa nếu bây giờ cậu bán công thức này cho người khác, người khác có thể bán cho người khác nữa, cậu có muốn ngăn cũng không ngăn được. Cho dù sau này cả đường có cùng đi bán canh ma lạt đi chăng nữa, cũng chẳng có quan hệ gì với cậu.

Không phải không thể bán, nhưng là chưa thể bán bây giờ, phải đợi đến lúc làm ra tên tuổi rồi mới có thể bán, đến lúc đó bán đi không chỉ là công thức, mà còn là thương hiệu. Ví dụ như, gà rán Hot-star Hào đại đại* rất nổi tiếng sau này, để gia nhập liên minh Hot-star, có ai phải đi học công thức, kỹ thuật của Hot-star thật đâu, người ta chính là đánh bóng thương hiệu này, lại có người vì nhìn thấy thương hiệu này mà mua hàng, cho nên mọi đều muốn gia nhập liên minh này thôi. Đợi đến lúc mình có tiền thuê cửa hàng, mở một quán canh ma lạt xuyến xuyến hương**, đến cục công thương đăng kí thương hiệu, sau này bắt đầu từ tên xuyến xuyến hương kia, cho dù cả đường bán canh ma lạt đi chăng nữa, sẽ vẫn có người cam tâm tình nguyện mang tiền đến để gia nhập liên minh, muốn lây chút tiếng thơm của thương hiệu này.

*豪大大鸡排: một thương hiệu gà rán rất nổi tiếng của Đài Loan

** 串串香: đơn giản có nghĩa là đồ nấu xiên que thôi, nhưng cũng không rõ có thương hiệu này có thật không nhưng google thấy có rất nhiều hàng treo biển hiệu này

Chính vì vậy hôm sau lúc người bán mỳ xào kia lại đến hỏi thăm, Diệp Giai Văn dùng lời lẽ từ tốn uyển chuyển từ chối hắn, một mặt lại tăng cường tìm kiếm thông tin thuê nhà khu vực quanh trường học.

Đầu tháng 10, Hướng Thanh Vân gọi một cuộc điện thoại cho Hướng Hải Dung vừa mới sinh xong, Diệp Giai Văn rất quan tâm ở bên cạnh lắng nghe. Hướng Hải Dung mẹ tròn con vuông, là một đứa con trai, đã đặt tên xong rồi, gọi là Hướng Hiểu Long. Hướng Hải Dung vẫn đang ở cữ, Hướng Hiểu Long thì đã được đưa về nhà bà ngoại để trốn. Vốn là muốn đưa cho bố mẹ mang về quê, nhưng hai ông bà bây giờ vẫn đang ở chỗ con dâu, không rảnh quan tâm họ, cho nên đành phải gửi ở nhà bà ngoại trước.

Diệp Giai Văn ở bên cạnh nghe điện thoại mấy lần muốn cướp lấy điện thoại để tự mình hỏi han một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Lúc này cậu và Hướng Hải Dung vẫn chưa quen nhau, tự nhiên xen vào hỏi chuyện cũng không hợp lý.

Đời trước mãi đến lúc Hướng Hiểu Long ba bốn tuổi mới được mang đến cho họ. Trẻ con cũng đều biết nói chuyện rồi, nên được dạy dỗ, nến được đến nhà trẻ, nhưng bé đến hộ khẩu còn chưa có, không còn cách nào khác, vì thế bọn họ liền nhanh chóng đưa bé cho hai người Hướng Thanh Vân. Đừng tưởng lầm trẻ con ba bốn tuổi, dù sao bé cũng đã biết nói rồi, bé cũng có ý nghĩ của riêng mình. Đoạn thời gian đầu bé mới đến thành phố S, Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân còn lo lắng bé sẽ quấy khóc, nhưng bé lại không như vậy, nhưng bé lại có tính cách rất quái gở, không để ý tới người khác. Cho bé ra ngoài chơi cùng với các bạn nhỏ khác, bé sẽ ngồi một bên xem các bạn chơi, cũng không đến chơi cùng. Lúc mới đến bé hoàn toàn không để ý đến Diệp Giai Văn, mãi đến một tháng sau, bé mới nói chuyện với Diệp Giai Văn, câu đầu tiên chính là: “Bà nội nói chú là người xấu.” Câu thứ hai là: “Chú không xấu.”

Trong nhận thức của Hướng Hiểu Long, bé bị cha mẹ vứt bỏ. Hướng Hải Dung do ngoài ý muốn mới sinh ra bé, vì công việc của chồng, vì để cho cả nhà có miếng cơm ăn, đứa trẻ này nhất định không thể quang minh chính đại sống cùng cha mẹ được. Sau khi cai sữa, lúc thì bé ở nhà ông bà nội nuôi, lúc lại ở nhà ông bà ngoại, khó được dịp cha mẹ đón về nhà, mẹ bé ôm bé khóc lóc một hồi, lại đem bé đưa cho người khác. Cho nên bé không khóc cũng không quấy, nhưng điều này không có nghĩa là bé không buồn.

Tính đúng ra Hướng Hiểu Long là cháu trai Hướng Thanh Vân, một chút quan hệ huyết thống với Diệp Giai Văn cũng không có, nhưng là có thể là bởi vì Diệp Giai Văn biết rằng cả đời này cậu cũng không thể có được một đứa con của riêng mình, hay có thể là vì đứa trẻ này trông rất giống Hướng Thanh Vân, cậu thật lòng thương yêu Hướng Hiểu Long như chính con đẻ của mình vậy. Trẻ con cũng biết phân biệt tốt xấu, ai đối tốt với mình, trong lòng nó đều rất rõ ràng, tuy rằng bé không quan tâm chú ý Diệp Giai Văn, nhưng thái độ đã không giống như người dưng nước lã nữa. Lúc Hướng Hiểu Long vừa tới, là khoảng thời gian thoải mái nhất của Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân, nhà đã mua, trong nhà cũng có của ăn của để, đi mua thức ăn cũng không phải đắn đo suy nghĩ nữa, thế cho nên Diệp Giai Văn rất nuông chiều Hướng Hiểu Long, những đồ chơi mua cho bé đều là loại tốt nhất. Sau này nhà bọn họ xuống dốc, Hướng Hiểu Long liền phải chịu khổ giống bọn họ, có câu nói trẻ còn nhà nghèo hiểu chuyện sớm, Hướng Hiểu Long quả thật rất hiểu chuyện, lúc học tiểu học đã biết đi đưa sữa rao báo kiếm chút tiền tiêu vặt, có một lần bé vất vả lắm mới tích góp đủ 50 đồng, sau đó đưa cho Diệp Giai Văn nói muốn “trợ giúp” mua đồ gia dụng.

Nhưng mà Hướng Hiểu Long không phải lúc nào cũng ngoan như vậy, những người đã nuôi trẻ con đều biết, trẻ con có một khoảng thời gian làm người lớn rất tức giận, phiền mượn— thời kì phản nghịch.

Thời kì phản nghịch Hướng Hiểu Long cũng rất gay gắt, trước đây chuyện giữa Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn nó chỉ nửa hiểu nửa không, đến lúc nó mười ba mười bốn tuổi, nó đã hiểu hết tất cả mọi chuyện. Trong thời kì phản nghịch, tính cách nó biến thành hận đời, lại còn học đòi với côn đồ hút thuốc, thành tích xuống dốc không phanh. Nó oán hận thế giới này, oán hận mọi người, oán hận cha mẹ đã vứt bỏ nó, oán hận những thầy cô giáo trong trường hay tìm nó phàn nàn chuyện thành tích, oán hận hai người đàn ông mỗi ngày sinh sống với nó, nuôi nấng nó. Nó bắt đầu cãi lại hai người, lúc căng thẳng nhất, nó còn chỉ vào bọn họ nói nó ghê tởm bọn họ là đồng tính luyến ái, lại còn chơi bời sau bó bỏ nhà ra đi. Đây là đoạn thời gian mà Diệp Giai Văn cảm thấy phiền não nhất.

Hướng Hiểu Long lớn thêm một hai tuổi nữa, cũng không còn dễ xúc động như vậy nữa, dần dần  biết nghe lời, không hút thuốc nữa, cũng không kết bạn với những kẻ xấu xa nữa. Nhưng là trước kia nó gọi Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân chú Diệp và cậu cả, trong khoảng thời gian này nó lại không xưng hô như vậy nữa, toàn lấy “Này” đến thay thế, hoặc là đơn giản là gọi thẳng tên luôn. Vì vậy mà Hướng Thanh Vân đã nhắc nhở nó vài lần, nhưng Diệp Giai Văn đến nói lại cũng không dám, bởi vì cậu cảm thấy rất có lỗi với Hướng Hiểu Long, vì đã làm đứa trẻ này đi theo bọn họ chịu đựng ánh mắt kì thị của những người xung quanh.

Có một buổi sáng, Diệp Giai Văn và Hướng Hiểu Long lại cãi nhau một trận. Nguyên nhân là Hướng Hiểu Long có một mô hình máy bay, là làm trong giờ lao động, sau đó do đùa giỡn với bạn học mà làm hỏng mất, nó đành mang về chuẩn bị sửa lại. Diệp Giai Văn chỉ thấy một đống đồ linh tinh, lại tưởng là một món đồ chơi đã hỏng, liền tiện tay vứt đi. Sau khi đi tìm không thấy Hướng Hiểu Long liền đi hỏi Diệp Giai Văn, Diệp Giai Văn nói đã vứt đi rồi, nó vô cùng tức giận, còn đập vỡ một cái bát. Hôm nay Hướng Thanh Vân đi làm sớm, vừa lúc không ở nhà, Hướng Hiểu Long sau khi cãi nhau một trận rất to với Diệp Giai Văn liền xách túi bỏ đi. Diệp Giai Văn nhìn những mảnh bát vớ trên đất, vừa buồn lòng vừa tủi thân, nhịn không được khóc nấc lên. Vừa lúc sáng hôm ấy cậu không phải lên lớp, đầu tiên dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, sau đó đi bới thùng rác, tìm hết các inh kiện của mô hình máy bay, rửa sạch, dùng nhựa cao su dán lại, xong đặt lên trên bàn của Hướng Hiểu Long, sau đó mới ra khỏi nhà. Buổi tối Hướng Hiểu Long về, vẫn không ra khỏi phòng, đến giờ cơm tối gọi nó mấy lần nó mới đi ra, ánh mắt có chút hồng, nhìn thoáng qua Diệp Giai Văn, lại nhanh chóng chuyển dời ánh mắt đi. Ăn cơm tối xong, Diệp Giai Văn ra ban công hút thuốc, Hướng Hiểu Long cũng ra theo, đứng sau lưng cậu một lúc, rồi mới nhẹ giọng nói: “Ba, con xin lỗi.”

Từ đó về sau, Hướng Hiểu Long bắt đầu gọi Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân là ba.

Diệp Giai Văn nói với Hướng Thanh Vân: “Chúng ta mua đồ chơi cho Hướng Hiểu Long đi? Hay là mua chút quà gì đi? Nếu không thì tặng lì xì đi!”

Hướng Thanh Vân có chút kinh ngạc nhìn cậu: “Sao em lại vui mừng như vậy?”

Diệp Giai Văn mặc kệ: “Em chính là vui đó, tiểu Long tiểu Long, rồng cuộn hổ ngồi, đặt tên này thật tốt, tương lai khẳng định sẽ là một đứa trẻ ngoan.”

Hướng Thanh Vân nhìn bộ dạng này của cậu, nhịn không được nở nụ cười: “Em rất thích trẻ con sao? Bằng không sau này chúng ta cũng nhận nuôi một đứa.”

Diệp Giai Văn nghĩ lại mấy đứa nhỏ nhà em trai em gái Hướng Thanh Vân, bĩu môi: “Cũng không phải đứa nào cũng thích. Nhưng mà Hướng Hiểu Long, cảm giác rất có duyên với em, vừa nghe tên em đã thích rồi.”

Hướng Thanh Vân hôn cậu một cái: “Vậy sau này anh sẽ tìm cách cho đứa trẻ này nhận em làm cha nuôi! Đúng rồi, mấy ngày nữa anh phải đi tỉnh A công tác, thuận đường qua thăm chị cả, còn cả tiểu Long nữa, chụp mấy tấm ảnh chụp cho em xem.”

Mắt Diệp Giai Văn lập tức sáng lên: “Được đó được đó, em đi mua mấy món đồ chơi cho anh mang theo, tặng cho tiểu Long.”

Hướng Thanh Vân đi công tác, lại vừa lúc Trương Viễn Tân mấy ngày nay bị ốm, buổi tối Diệp Giai Văn đành phải một đẩy xe hàng đi bán. Sạp bán canh ma lạt của họ có rất nhiều khách quen, có mấy người thích hương vị này, tối nào cũng ra đây ăn, coi đây thành bữa tối luôn, còn có thể cung cấp rất nhiều ý tưởng cho Diệp Giai Văn, nên tăng thêm loại thức ăn nào …, thường xuyên trao đổi, đối với mấy khách quen này Diệp Giai Văn đều đã quen mặt lắm rồi.

Buổi tối hôm nay chỉ có một mình Diệp Giai Văn, vừa phải thu tiền vừa phải nấu nướng, tay chân luống cuống hết cả, liên tục mắc lỗi, đem rau cải của A múc vào trong bát của B, làm cho khách hàng cũng khó chịu theo. Diệp Giai Văn đành phải cười làm lành rồi bù lại, hoặc là giảm giá cho người ta, hoặc là làm lại một phần nữa cho họ. Lúc cậu đang bận đế sứt đầu mẻ trán, đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vươn tới, giữ chặt cổ tay của cậu. Diệp Giai Văn quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ôn thoạt nhìn khoảng 27 28 tuổi đang cười nói: “Cậu lại làm sai rồi, rong biển không phải cho bát này.” Lại cầm lấy tay cậu di chuyển đến một cái bát khác,“Là bát này.”

Người đang nói với cậu là một khách quen suốt hai tháng nay, một tuần ít nhất cũng đến ăn 3 lần, Diệp Giai Văn cũng đã nhận ra hắn. Thật ra đây là lần đầu tiên Diệp Giai Văn nhìn kỹ được hắn, môi hồng răng trắng, mũi rất cao, một đôi mắt đào hoa thu hút ánh mắt của người khác, giống như một ngôi sao điện ảnh vâỵ. Lúc hắn ăn canh ma lạt ở đây đã nó mấy nữ sinh đến gần muốn làm quen với hắn, kết quả ra sao, Diệp Giai Văn cũng không chú ý.

Người kia cướp lấy cái muôi trong tay cậu, đẩy đẩy cậu sang bên cạnh: “Cậu thu tiền đi, tôi giúp cậu.”

Diệp Giai Văn trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà người này đã nhanh chóng thuần thục ném mấy xiên đồ ăn vào muôi. Một học sinh đang xếp hàng hô: “Tôi muốn thịt viên, cá viên, rong biển, rau cải……” Người này lấy những món cậu học sinh kia vừa nói bỏ vào trong nồi, còn lấy khuỷu tay huých huých Diệp Giai Văn: “Thất thần cái gì thế, thu tiền đi.” Diệp Giai Văn từ trước đến nay chưa thấy khách hàng nào tự xông vào bếp nấu bao giờ, không biết phải nói gì, đành phải nhanh chóng thu tiền khách hàng đưa qua, đếm lại rồi gửi lại tiền thừa.

Có người đến hỗ trợ, động tác của Diệp Giai Văn cũng nhanh hơn. Bán được mấy bát, Diệp Giai Văn phát hiện người này làm cũng không tệ, hơn nữa trông cũng không giống mấy phường gian trá, liền yên tâm một chút, một bên thu tiền một bên hỏi hắn: “Anh tên là gì?”

Người nọ giơ tay lau mồ hôi đang chảy vì nóng, nói: “Lục Thanh.”

Diệp Giai Văn và Lục Thanh bận rộn mãi đến hơn 11 giờ, những người xếp hàng muốn mua còn rất nhiều, nhưng mà nguyên liệu mang đi đã bán hết mất rồi, mọi người đành phải thất vọng ra về. Diệp Giai Văn giơ tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, cười hỏi Lục Thanh: “Tôi biết cảm ơn anh như thế nào đây?”

Lục Thanh chỉ chỉ mấy xiên còn lại, rất ngạc nhiên hỏi: “Vậy không phải cậu giữ lại chỗ này cho tôi sao?”

Diệp Giai Văn nói: “Đúng là phần cho anh, ách……”

Lục Thanh cười nói: “Thế là đủ rồi, cậu còn muốn cảm ơn thế nào nữa? Lấy thân báo đáp?” Sau đó đánh giá Diệp Giai Văn từ trên xuống dưới,“Tôi có thể suy nghĩ một chút.”

Bởi vì Diệp Giai Văn là người đồng tính, bị hắn trêu như vậy có chút giật mình sửng sốt một chút, nhưng mà biết đó chỉ là một câu đùa vui, xấu hổ cười cười, nấu nốt mấy xiên kia.

Hai người ôm bát ngồi trên vỉa hè, Lục Thanh ăn canh ma lạt, Diệp Giai Văn ngồi bên cạnh nhìn hắn, không ăn. Lục Thanh hỏi cậu: “Sao cậu không ăn?”

Diệp Giai Văn nói: “Mỗi ngày đều nấu, trên người toàn là mùi này, nào còn có cảm giác muốn ăn.”

Lục Thanh cười cười, vừa lau mồ hôi vừa hỏi cậu: “Sao hôm nay chỉ có mình cậu, hai người kia đâu?”

Diệp Giai Văn nói: “Một bị bệnh, một đi công tác.”

Lục Thanh có chút kinh ngạc nhìn cậu: “Đi công tác? tôi cứ nghĩ các cậu vẫn là sinh viên trong trường, buổi tối ra ngoài làm thêm chứ.”

Diệp Giai Văn nghĩ thầm, tôi đã ba mươi bảy tuổi rồi. Cười nói: “Tốt nghiệp đại học một năm rồi.”

“Tốt nghiệp trường gì?”

“Đại học B.”

“Úc? Tốt nghiệp đại học đó sao phải đi làm công việc này? Học ngành gì?”

“Học công ngiệp xây dựng, cũng không đủ sống được, đành phải ra ngoài kiếm thêm thu nhập.”

“Công nghiệp xây dựng?” Lục Thanh chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Thế chúng ta có thể nói là cùng ngành rồi, tôi cũng học công nghiệp xây dựng vậy,” Sau đó hất cằm về phía đại học A phía sau,”Chính là học ở trường này này.”

“A,” Diệp Giai Văn nói,“Ngành công nghiệp xây dựng của đại học A rất tốt, trước kia tôi cũng muốn thi vào, nhưng mà không đỗ.”

Miệng Lục Thanh vẫn đang ngậm một miếng cá viên, cố nhai nhai, nhìn Diệp Giai Văn một cách đăm chiêu: “Tôi cũng tự mở một công ty nhỏ, làm cả bất động sản và kiến trúc, hiện giờ buổi sáng cậu làm việc gì?”

Diệp Giai Văn có chút kinh ngạc. Mở công ty? Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, hóa ra là chân nhân bất lộ tướng* a. Cậu cũng chưa nói tình huống của bản thân, hỏi lại: “Nga? Công ty của anh là công ty gì?”

*真人不露相: chỉ những người tài giỏi thật sự nhưng không biểu hiện ra bên ngoài

Lúc này Lục Thanh mới nuốt trôi được miếng cá viên kia: “Công ty cổ phần bất động sản Kim Tinh.”

Diệp Giai Văn đột nhiên chết lặng. Kim Tinh! Nhân vật 15 năm sau có tổng tài sản lên tới 100 tỷ, oai phong một cõi, chính là người vừa lúc nãy giúp mình nấu canh ma lạt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play