Diệp Giai Văn lúc ấy đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm vài lời cũng không thèm để ý, lại ngủ mất tiêu. Sáng sớm hôm sau, Diệp Giai Văn tỉnh ngủ, lúc mơ mơ màng màng lười biếng rời giường, những lời Hướng Thanh Vân nói đêm qua lại xuất hiện trong đầu cậu, khiến cậu giật mình mà tỉnh táo lại, lập tức bật khỏi giường, gọi Hướng Thanh Vân tỉnh dậy, không dám tin mà hỏi: “Có phả đêm qua trước khi em ngủ, anh nói gì với em phải không?”
Hướng Thanh Vân ngái ngủ dụi mắt: “Cái gì?”
Diệp Giai Văn nghiêm túc hỏi hắn: “Có phải là anh bảo với em là anh nói gì với bố anh rồi phải không?”
Hướng Thanh Vân cũng lập tức tỉnh táo. Hắn chậm chạp ngồi dậy, nhìn chằm chằm góc chăn, ngập ngừng nói: “Em dâu anh sắp sinh cháu rồi, bố mẹ anh ở huyện chăm sóc nó hai hôm nay cứ gọi điện cho anh mãi, hỏi anh đã có đối tượng kết hôn hay chưa. Bệnh viện huyện nói em dâu anh có khả năng là khó sinh, cha mẹ nói muốn đưa nó đến thành phố S sinh nở, dù sao thì trình độ của bệnh viện trên thành phố vẫn cao hơn, tiện thể đến thăm anh luôn. Anh liền nghĩ, hay là……”
“Không được!” Diệp Giai Văn kiên quyết ngắt lời hắn.
Hướng Thanh Vân bị phản ứng kích động của cậu không khỏi bị làm cho giật mình, vội vàng nói: “Em đừng kích động, anh chỉ là nghĩ thôi, đã nói gì đâu. Họ cứ giục anh, hỏi anh có thể tìm được vợ trên thành phố hay không, nếu không được thì để ông chú của anh ở dưới huyện giới thiệu cho một cô. Anh cũng cảm thấy có chút phiền ……”
Diệp Giai Văn nói: “Mặc kệ sau này thế nào, bây giờ tuyệt đối không được nói!” Lại đẩy Hướng Thanh Vân một cái, nói: “ Bây giờ im lặng cho em, không cho phép lên tiếng. Để em suy nghĩ xem phải làm sao đã!”
Hướng Thanh Vân thấy cậu nổi giận một cách kì lạ, không biết bản thân nói sai điều gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống không lên tiếng nữa.
Gần đây Diệp Giai Văn bận bịu lo kế hoạch phát tài, đều quên hết những việc lúc này đã xảy ra từ kiếp trước. Cậu cố nhớ lại một chút về ngày hôm nay, toàn thân run rẩy. Hôm nay là ngày 20 tháng 9 rồi, ngày 30 là sinh nhật Hướng Hiểu Long! Hướng Hiểu Long sinh ngày 30 tháng 9 năm 97, vậy là chỉ còn 10 ngà nữa, Hướng Hiểu Long sẽ chào đời!
Hướng Thanh Vân nhìn Diệp Giai Văn run lên một cái, nhanh nhẹn vươn tay phủ lên lương cậu, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Diệp Giai Văn hất tay hắn ra, quát: “Đừng làm ồn!”
Hướng Thanh Vân hoảng sợ, còn muốn hỏi, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu, đành phải nhịn xuống.
Hướng Hải Dung với vợ Hướng Thanh Thiên có mang gần thời gian với nhau, Hướng Hải Dung cuối tháng 9 thì sinh, sinh ở huyện, vì là đứa thứ hai, vỡ kế hoạch sinh đẻ, bị bộ kế hoạch sinh sản tìm đến gây chuyện, sợ quá mà phải trốn ở một trạm y tế tư nhân mà lén sinh con, mà không dám vào bệnh viện nhà nước sinh nở. Chị sở dĩ phải sinh hạ Hướng Hiểu Long là vì khi phát hiện ra đã mang thai thì cái thai đã lớn 3, 4 tháng rồi, lại không nỡ phá, do dự mãi, kéo dài thời gian lâu quá, mà sức khỏe của chị lại không tốt, muốn phá cũng không kịp nữa, chỉ đành sinh con ra. Bọn họ không ngờ tới, không tiền không thế sinh nhiều con thì không phải muốn nuôi con là có thể nuôi được, bởi vì chồng Hướng Hải Dung lại lái xe cho lãnh đạo trong cơ quan chính phủ, lớn bé đều ăn cơm nhà nước, muốn giữ được bát cơm thì cái thai thứ hai là không được phép giữ. Vậy con đẻ ra, biết làm thế nào? Hướng Hải Dung đành phải gửi con về quê cho cha mẹ giấu một thời gian, rồi tính tiếp. Sau đó cha Hướng mẹ Hướng đứng lên làm chủ để đưa đứa bé cho Hướng Thanh Vân, vợ chồng Hướng Hải Dung cũng không còn cách khác, đành phải đồng ý.
Cha Hướng mẹ Hướng từ nhỏ yêu chiều nhất là Hướng Thanh Thiên, lúc này con gái và con dâu cùng lúc mang thai, cả hai ông bà đều vào huyện chăm sóc con dâu, con gái lớn kệ cho ở nhà chồng, hỏi cũng chẳng hỏi lấy một lời. Lưu Toa (vợ Hướng Thanh Thiên) vốn dĩ không thích bố mẹ chồng ở quê lên, nhưng Hướng Thanh Thiên nói với vợ rằng bố mẹ chồng lên là chuyện tốt, việc trong nhà cũng không phải động tay chân, tiết kiệm tiền mời bảo mẫu đến. Kết quả sau khi Hướng phụ Hướng mẫu đến đây, Lưu Toa phát hiện bọn họ còn mang tiến lên (tiền con trai con gái lớn đưa), không chỉ lo chuyện nhà cửa, đến cả chuyện mở cửa hàng cũng lo giúp, liền im tịt, một chút ý kiến cũng không có.
Diệp Giai Văn hồi tưởng lại, Hướng Lập trong bụng Lưu Toa tháng một năm sau mới sinh, cô ta bây giờ chửa được 6 tháng rồi. Kiếp trước Lưu Toa quả thật đến thành phố S sinh, sinh nở thuận lợi, không cần mổ xẻ gì, vào phòng đẻ chừng nửa tiếng thì đứa bé ra đời. Hướng Thanh Vân ban đầu còn lo lắng, hỏi bác sĩ về việc vị trí cái thai không đúng, bác sĩ nói thực sự không hề có chuyện vị trí không đúng, mang thai thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn được nữa. Trước đây Diệp Giai Văn biết nhưng cũng không nghĩ nhiều, về sau cậu phát hiện ra vợ chồng Hướng Thanh Thiên đã làm rất nhiều việc kinh khủng, giờ nghĩ lại, liền có một chuyện không bình thường: Cái gì mà bảo là vị trí thai không đúng căn bản chỉ là do Lưu Toa với Hướng Thanh Thiên nói bậy bạ để đến thành phố S sinh nở, một mặt đúng là điều kiện y thuật ở thành phố S có tốt hơn thật, thứ hai là bọn họ cố ý muốn anh cả giúp đỡ rút tiền ra để trợ giúp sinh nở. Bởi vì từ phút họ bước chân đến thành phố S, bọn hộ không hề chi một xu, tất cả tiền viện phí, tiền ăn tiền ở …, tất cả đều là tiền Hướng Thanh Vân bỏ ra, mãi cho tới sau này khi con trai đầy tháng thì cả nhà mới dẫn nhau trở về. Diệp Giai Văn sao lại nghĩ như vậy? Bởi vì cậu vẫn nhớ năm đó có xảy ra một chuyện, có một lần Hướng Thanh Thiên ra khỏi nhà liền gọi hai chiếc taxi trở về, đến dưới tầng, cậu ta đưa tài xế lên để Hướng Thanh Vân trả ba mươi tệ tiền taxi. Diệp Giai Văn hỏi hắn vì sao lại không tự trả tiền, Hướng Thanh Thiên lúc ấy thuận miệng nói: “Em mang đi có hơn một trăm tệ, sớm đã tiêu hết sạch rồi, làm gì có tiền mà trả tiền xe cơ chứ!” Nghe xem, cái tên này mang vợ lên thành phố sinh con, mà chỉ mang có hơn một trăm tệ, còn không phải là sớm tính kế tìm người đứng ra chi tiền thì là gì cơ chứ?!
Mà Diệp Giai Văn với Hướng Thanh Vân kiếp trước cũng quyết định là khi nào Lưu Toa đến thành phố S sinh thì họ sẽ trợ giúp chút tiền cho nhà họ Hướng. Bọn họ lúc đầu chỉ nói là để cho Hướng phụ Hướng mẫu ở cùng nhà, kết quả bởi vì trong sinh hoạt thường ngày lại có những chi tiết nhỏ nhặt bị cha mẹ Hướng nghi ngờ, sau đó họ ở trong phòng lén lút hôn nhau thì bị Hướng phụ bắt được, lần này thì nguy rồi, vừa đánh vừa mắng vừa khóc ầm ĩ hết cả lên, hai ông bà ép buộc Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân khổ không nói thành lời, nếu không phải bọn họ kiên định với cuộc tình này, nói không chừng là giải tán luôn rồi. Khó khăn lắm thì lũ người này mới quay về quê, số tiền không dễ gì kiếm được đến tay cũng bị họ bòn rút đến tận đáy, Diệp Giai Văn tức đến mức lăn ra ốm.
Nhớ lại đoạn kí ức đó, Diệp Giai Văn thở phì phò một trận, sau đó vuốt mặt, bình tĩnh mà nói: “Em dâu anh cũng không phải là sắp sinh, chuyện này để sau một thời gian rồi nói. Thưa chuyện này với cha mẹ anh bây giờ, họ nhất định không chấp nhận, bây giờ tiền bạc chúng ta không có, nhà cũng chưa mua được, về căn bản chưa có gì, anh nghĩ xem thời đại của cha mẹ anh, lại còn là người nông nông cả đời chỉ biết cuộc sống nơi thôn dã, chắc chắn không thể chấp nhận được quan hệ của hai ta, nhỡ đâu họ làm ầm lên, chúng ta chẳng phải sẽ bị tách ra hay sao?”
Hướng Thanh Vân sốt ruột nói: “Em đừng nói cái gì mà tách hay không tách ra, anh không nói với họ là được mà.”
Hướng Thanh Vân ôm chặt lấy cậu, thở dài: “Đừng nói những lời chia li nữa, nếu như cũng đừng nói, mỗi lần nghe em nói những lời này, anh buồn lắm, còn giận nữa.”
Diệp Giai Văn nhẹ nhàng sờ sờ tóc của hắn, nhỏ giọng nỉ non nói:“ Ừ, chúng ta bên nhau thật không dễ dàng gì.”
Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát, Diệp Giai Văn vỗ vỗ Hướng Thanh Vân: “Đúng rồi, chị gái anh cũng sắp sinh rồi đúng không? Anh đã gọi điện hỏi thăm chị ấy chưa, hỏi xem thân thể thế nào rồi? Có cần giúp đỡ gì hay không? Có thiếu tiền không?
Hướng Thanh Vân có chút kinh ngạc nói: “Hôm trước có điện rồi, chị cả bảo chị ấy vẫn khỏe mạnh, còn bảo anh cứ chăm chỉ kiếm tiền.”
Diệp Giai Văn không khỏi cười lạnh. Người thật sự cấn sự giúp đỡ thì gồng mình chống chịu, có thể tự mình chịu đựng thì cứ tự mình làm, còn người sống mạnh khỏe, lại cứ muốn đào khoét của người khác, thế gian này tại sao lại không công bằng đến thế cơ chứ? Muốn làm người tốt quá cũng không được, lúc nào nên cười thì cười, nên khóc thì khóc, khóc với ai, cười với ai, đều phải để ý.
Cậu bây giờ là người có khả năng ngăn Lưu Toa đến thành phố S sinh con, tuy nói bây giờ cậu là người nắm trong tay mạch kinh tế của gia đình, nhưng vợ chồng bọn Hướng Thanh Thiên mà đến, Hướng Thanh Vân lại không thể không quan tâm. Không chi tiền, hắn phải giải thích chuyện trong tay không có tiền như thế nào đây? Những việc này đều rất phức tạp. Nhưng phải làm thế nào để bọn họ không tới nữa nhỉ? Ép Hướng Thanh Vân tự đi cự tuyệt cũng là một cách, nhưng không phải là biện pháp tốt nhất, làm không xong còn để lại hậu hoạn, chưa nói với tính cách của Hướng Thanh Vân “vô địch người tốt” này khó mà mở miệng nói ra những lời này, nhưng nếu có một lần, thì cái tên mặt dày kia sẽ còn đến lần thứ hai. Tốt nhất là có thể nghĩ ra một cách tuyệt hậu hoạn về sau luôn, khiến cho vợ chồng nhà sâu mọt này từ nay về sau tự sinh tự diệt. Nhưng mà biện pháp gì thì không phải là dễ dàng nghĩ ra được, phải tốn chút tế bào não, cũng may vẫn còn thời gian.
Nếu hỏi Diệp Giai Văn đời này người mà cậu chán ghét nhất là ai, thì tuyệt đối là vợ chồng nhà Hướng Thanh Thiên. Không nói kiếp trước tức chết vì họ bao nhiêu lần, trước lúc cậu chết, còn đến tranh thủ dậu đổ bìm leo, đã quá đủ để Diệp Giai Văn hận họ đến xương đến tủy. Cho dù chúng là em trai em dâu của Hướng Thanh Vân, cục tức này cậu không tài nào nuốt trôi được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT