Mặt trời dần ngả về tây, gió Tây Nam lồng lộng thổi tới cũng không xua tan được khung trời u ám ảm đạm, nhìn chim sẻ tung cánh khắp nơi tha mồi về tổ, càng khiến lòng người càng thêm âu sầu.

"Cán Y Cục là địa phương như nào chứ.

Ba ngày?! Nương nương, người khác không tin Nhĩ Tình thì không nói, chẳng lẽ ngài cũng không tin sao?" Minh Ngọc gấp đến độ trong lòng như kiến bò trên chảo lửa, đi đi lại lại trong phòng, "Phú Sát thị vệ cũng không thấy tới, ít ra còn có thể hỗ trợ khuyên nhủ nương nương."

Phú Sát Dung Âm dùng khăn lụa nhu nhu mi tâm, "Minh Ngọc, ngồi xuống đi.

Ngươi đi tới đi lui như vậy cả ngày rồi," dừng lại một chút, nói, "Ta có chỗ nào không tin nàng ấy.

Ta là sợ những người khác trong cung không tin."

"Nương nương, ngài nói vậy là có ý gì?" Minh Ngọc khó hiểu, vội hỏi.

"Nhĩ Tình là người như thế nào, trong lòng ta rõ nhất.

Nhưng nàng đã quyết định vậy tất là có đạo lý của riêng mình.

Việc duy nhất ta có thể làm là đem ảnh hưởng giáng đến mức thấp nhất thôi." Phú Sát Dung Âm thở dài, nàng không xưng "bổn cung", mà dùng "ta".

"Minh Ngọc tỷ tỷ, ngoài cửa có người cầu kiến Hoàng Hậu nương nương." Lúc này lại nghe thấy Như Ý đứng bên ngoài bẩm báo.

Minh Ngọc thấy Hoàng Hậu nương nương liếc mắt một cái, "Đi xem là người nào tới." Phú Sát Dung Âm phân phó.

Minh Ngọc nhận lệnh, đẩy cửa đi ra ngoài.

Một lát sau trở lại, nàng mang theo vẻ mặt không thể tin nổi mà báo, "Nương nương, là Nhàn Phi nương nương xin cầu kiến."

Phú Sát Dung Âm mày liễu nhảy dựng, "Mau mau cho mời."

Ban ngày Nhàn Phi nghe Trân Nhi nói lại, sau khi Cao Quý Phi rời khỏi Trường Xuân Cung, Nhĩ Tình cô nương lại bị Hoàng Hậu nương nương phạt tới Cán Y Cục, trong lòng Nhàn Phi cả kinh.

Đồng thời cũng hoàn toàn tin lời Nhĩ Tình nói, nàng ấy vì bảo vệ thể diện cho nàng, cư nhiên nhận hết oan sai về mình.

Trong lòng Nhàn Phi lúc này không thể nói rõ là tư vị gì.

Nếu Ô Lạp Na Lạp thị đã trở thành con cá nằm trên thớt, cây đổ bầy khỉ tan,đối diện với tồn vong thì mặt mũi thể diện còn nghĩa lý gì nữa?

(*) Cây đổ bầy khỉ tan: Thành ngữ Trung Quốc mang ý nghĩa khi một người quyền lực bị lật đổ, những người thân cận, liên quan cũng sẽ chạy thoát thân, bảo vệ lợi ích của riêng mình.

Những câu thành ngữ Việt Nam mang ý nghĩa tương đương chính là" tan đàn xẻ nghé"," thầy bại thì tớ cụp đuôi."

Nếu bắt buộc phải chọn một phe giữa Cao Quý Phi và Hoàng Hậu nương nương, Nhàn Phi giãn đôi mày, trong lòng nàng đã có quyết định.

***

Lúc này, Nhĩ Tình cuối cùng cũng giặt xong y phục.

Vất vả hồi lâu mới lấy được chút nước ấm, bèn bưng chậu nước vào trong phòng, muốn ngâm chân một lúc.

Vừa mới chuẩn bị vào cửa, lại bị một cung nữ của Cán Y Cục va thẳng vào người, "A!" Chậu nước lật đổ, giội ướt cả người.

Nhĩ Tình ngẩng đầu nhìn, thấy người nọ cười loạn nói, "Oa, lại tới một cái! Lại tới một cái!" Nói xong lại ngồi xổm dưới đất cười rộ lên.

Một tiểu cung nữ khác từ bên cạnh chạy nhanh tới, thấp người nói với Nhĩ Tình, "Nhĩ Tình cô nương xin thứ tội.

Đây là Vân Nha, hơn một năm trước đột nhiên phát điên, thường xuyên nói năng lung tung, ta thay nàng hướng cô nương bồi tội."

Cung nữ này tên Lan Tâm, khi Nhĩ Tình mới tới Cán Y Cục, quản sự ma ma đã kêu Lan Tâm dẫn nàng đi quan sát khắp nơi.

"Ai nói năng lung tung chứ? Cái tỷ tỷ ở phường thêu kia không phải cũng là...." Vân Nha khó hiểu mà nhìn về tiểu cung nữ đang ngăn chặn nàng, nói.

Lan Tâm vội giơ một tay che miệng Vân Nha, "Tiểu cô nãi nãi của ta, ngươi mau câm miệng."

(*) Cô nãi nãi: bà cô, bà dì.

Vân Nha lại chẳng thấy cảm kích, còn cắn Lan Tâm một cái, né người túm lấy Nhĩ Tình, "Ta nói với ngươi nha, tỷ tỷ kia đeo một cái ngọc bội rất đẹp, còn có một ca ca cứ tới tìm nàng mãi, sau đó không thấy tăm hơi của tỷ tỷ đâu nữa," trong mắt Vân Nha toát ra bi thương, ngay sau đó lại điên cuồng cười nói, "Đến đêm á, lại bị một tỷ tỷ khác dẫn người tới kéo đi rồi, ha ha ha..."

Lan Tâm thấy không trị được nàng, vội móc một khối đậu tẩm đường nhỏ từ trong lồng ngực ra, "Vân Nha ngoan, mau nghe lời, ta cho ngươi đường ăn, mau lên giường đi ngủ đi."

Vân Nha thấy viên đường đậu, lập tức im miệng, rồi lại lẩm bẩm thì thầm, "Vân Nha nghe lời, Vân Nha câm miệng."

Nhĩ Tình hơi nghi hoặc nhìn về phía Lan Tâm, "Lan Tâm cô nương, xin hỏi, tỷ tỷ kia mà nàng vừa nói đến, là ai vậy?"

Lan Tâm rụt rụt cổ, thấp giọng nói, "Nhĩ Tình cô nương xin đừng hỏi lại, cung nữ kia vốn là người của phường thêu, vì đắc tội với Quý Phi mà bị đày tới Cán Y Cục.

Chưa tới một tháng lại bị phát hiện có quan hệ bừa bãi với người khác, nên bị biếm ra khỏi cung rồi.

Chuyện này mong Nhĩ Tình cô nương nghe qua rồi cũng ngàn vạn lần đừng hỏi chuyện bên lề."

"Nàng ấy gọi là...!A Mãn sao?" Nhĩ Tình hỏi lại.

Lan Tâm lập tức kinh hoảng, "Cô nương cẩn thận ngôn từ, ngày sau vạn lần không cần nhắc lại chuyện này nữa."

Nhĩ Tình gật đầu đồng ý, trong ngực lại nổi lên không ít gợn sóng.

Về phòng nằm xuống, giường chung của Cán Y Cục vốn không thông gió, mùa hè nóng bức, đông đến lại càng lạnh lẽo, Nhĩ Tình trằn trọc không ngủ được, nhìn sương hoa dần kết lại trên cửa sổ, ngoài phòng lúc này cũng chậm rãi nổi lên gió tuyết.

Những lời Vân Nha cùng Lan Tâm vừa mới nói, nếu như là thật, vậy thì chuyện của A Mãn e là không đơn giản như vậy.

Mọi người đều cho rằng A Mãn làm việc ở phường thêu, nhưng ai có thể nghĩ đến chuyện chưa tới một tháng sau nàng đã đắc tội Quý Phi, để rồi bị đày tới tới Cán Y Cục khổ sai đâu? Ngày ấy tra ra chuyện nàng tư thông cùng người khác, cũng là giữa ban ngày ban mặt, thái giám quản sự trong cung dẫn người tới bắt, sao lại nhảy ra một tỷ tỷ khác cho người kéo nàng đi? Mà Vân Nha kia hơn một năm trước tại sao lại đột nhiên phát điên?

Về phần vì sao không nhắc đến tính mạng tình nhân của A Mãn, sự thật chân chính liệu có đơn giản như vậy không?

Nhĩ Tình lật người lại, nghe tiếng tuyết rơi rào rạt ngoài phòng, dần dần khép mắt.

***

Đồng dạng không ngủ được, còn có một người.

Phú Sát Phó Hằng không nói một lời, chỉ mải rót rượu.

Hắn cong khóe miệng, cười đầy tự giễu.

Này có thể nói là lần đầu tiên trong đời hắn không kiêng nể gì mà uống say...!Cũng là lần đầu tiên không kiêng nể gì mà thích một nữ nhân...Vào thời khắc hắn tự cho là hạnh phúc nhất, ông trời lại có thể bày ra một trò đùa trớ trêu như vậy.

Nàng không thích hắn, nàng thích người khác...!
"Ta không bằng hắn, phải vậy không? Hải Lan Sát, ngươi trả lời ta đi!" Phó Hằng lắc mạnh vai Hải Lan Sát, cả người ám mùi rượu.

Hải Lan Sát cau mày, không nói.

Y nhìn bảy, tám hũ rượu lăn lóc trên mặt đất, đau lòng đến không thở nổi nữa.

Tổ tông của ta, công ủ bao năm của ta, hết sạch mất rồi, ra cũng rất muốn khóc a.

"Phó Hằng, huynh bình tĩnh lại đã.

Ngày mai chính huynh đi hỏi nàng, nghe chính miệng nàng nói, không được sao?" Hải Lan Sát vỗ vỗ lưng Phó Hằng, thành khẩn khuyên bảo, trong chuyện tình cảm nhất quyết không được để tồn tại một chút hiểu lầm nào cả.

Phó Hằng đã miệng đầy lời say, không ngừng nói mớ, "Đúng vậy, ngươi nói đúng.

Ta chỉ tin nàng, ta muốn nghe nàng chính miệng nói ra." Trước mắt hắn không ngừng hiện lên khuôn mặt nhỏ thanh lãnh kia, càng lúc càng rõ ràng.

**

Ngày kế, hôm nay là ngày Nhĩ Tình hồi Trường Xuân Cung phục mệnh.

Hôm qua nàng bị Vân Nha hất đổ một chậu nước lên người, đành phải mượn Lan Tâm một bộ cung trang cũ mặc tạm.

Bộ y phục này đã tẩy đến trắng bệch, lại còn cực kỳ mỏng manh.

Đã thế chỉ có mỗi một kiện như vậy, nàng không mặc cũng không xong.

Nhĩ Tình chậm rãi đi bộ trên con đường phủ tuyết dày, gió thê lương cuốn làn váy lên, nàng không nén nổi rùng mìn, lạnh run cầm cập.

Trên vai đột nhiên được phủ thêm một tầng, nàng nâng mắt, cư nhiên lại là Phú Sát Phó Hằng.

"Phú Sát thị vệ..." Nhĩ Tình gọi một câu, thấy hắn cởi áo khoác ra, nghiêm túc phủ lên người nàng, mày kiếm hơi chau lại, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Cẩn thận giúp nàng buộc chặt đai áo xong, Phó Hằng cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ôm gọn trong lòng bàn tay chính mình, cứ thế dắt nàng đi, "Thật lạnh."

Tuyết nhỏ lác đác rơi xuống, càng lúc càng dày, bông tuyết đọng lại trên đôi mày, hàng mi Nhĩ Tình.

Trong lòng Phó Hằng thầm nghĩ, nếu có thế cứ như vậy nắm tay nàng đi về phía trước, thẳng cho tới lúc tuyết doanh đầu bạc, thật tốt biết mấy.

Nhĩ Tình dừng lại bước chân, "Phú Sát thị vệ, ngài..."

Phó Hằng xoay người sang, nhìn nàng thật sâu, khóe mắt có chút ảm đạm, cũng là chứng cớ rõ ràng nhất của hai đêm liền không nghỉ ngơi.

"Gọi ta là Phó Hằng." Như thể sợ nàng đột nhiên biến mất, bàn tay vội vã nắm càng thêm chặt.

Nhĩ Tình không tránh được hắn, lại sợ gây thêm rắc rối khác, đành chịu thua, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Phó Hằng..."

Phú Sát Phó Hằng nghe xong, trong lòng dao động một trận, có phần không buông nổi tay nàng ra nữa, sợ nàng thấy lạnh, lại đưa tay cẩn thận chỉnh áo khoác trên người nàng, "Ta chỉ tin một mình nàng thôi.

Nàng nói cho ta biết, những gì bọn họ nói, đều không phải sự thật, đúng vậy không?" Phó Hằng trên mặt biểu tình nghiêm túc, ngữ khí lại mang thêm ý vị dỗ dành, chỉ muốn nghe được chính nàng phủ nhận những lời đồn kia.

"...!Là sự thật."

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Hằng nghẹn đỏ bừng, không dám tin nhìn nàng, "Trước kia nàng đã nói, cung quy không dung tư tình.

Nàng vẫn luôn tuân thủ khuôn phép, sao có thể phạm phải chuyện hồ đồ này?"

Thấy Nhĩ Tình một mực không đáp, tâm Phó Hằng nguội lạnh một nửa, "Trong mắt nàng, ta không tốt bằng hắn, có phải không?"

"A...!Loại sự tình này kỳ thật ta cũng không thể nói rõ." Nhĩ Tình không muốn lừa hắn, cũng không muốn nói ra toàn bộ, khiến mọi nỗ lực của mình đều trở nên uổng phí, chỉ có thể dùng cách nói mập mờ như vậy, định nói dối cho qua chuyện.

Phó Hằng nghe xong, đột nhiên cảm thấy có chút thất bại, buồn bã bật cười, "Phải rồi, ta không giống hắn tâm tế như phát, khi ấm áp khi nhiệt tình.

Ta không giống hắn, nói năng hài hước, có thể dỗ nàng vui vẻ."

(*) Tâm tế như phát: cẩn trọng, dè dặt, chu đáo, tỉ mỉ.

Giọng điệu tổn thương của hắn khiến Nhĩ Tình nghẹn lời, muốn nói nhưng cũng không biết nên nói gì mới phải.

Trầm mặc một lát, Phó Hằng biểu tình bỗng trở nên bất cần, lớn tiếng nói, "Nhưng ta có thể cưới nàng! Hắn có thể sao?!"

Nhĩ Tình kinh ngạc, đột ngột ngẩng đầu nhìn Phó Hằng, vẻ mặt hắn lại thật sự nghiêm túc.

Ngay giây sau bàn tay đã bị người dắt đi, Nhĩ Tình nhất thời không kịp phản ứng, "Ngài muốn làm gì?"

"Ta muốn đưa nàng đến gặp tỷ tỷ, ta muốn nàng phải gả cho ta!"

Đầu óc Phó Hằng lúc này đã trống rỗng một mảng, đáy lòng chỉ còn lại một thanh âm kêu gào không ngừng, cứ làm vậy đi.

Chẳng sợ lòng nàng hóa thành tuyết sơn quanh năm không tan, chẳng sợ đời này chỉ có thể canh giữ bên người nàng như vậy.

Chỉ cần hắn dụng tâm che chở, rồi sẽ có một ngày, trong mắt trong tâm nàng, đều sẽ có hắn.

***

Tác giả có lời muốn nói: Phó Hằng sau khi biết tâm ý của mình, sẽ hành xử tinh tế, thận trọng sao? Không có đâu, hắn chính là một đại nam nhân, cả thể xác lẫn tinh thần đều dũng mãnh đó nha.

Có phải cảm thấy đến đây là sắp kết thúc rồi không? Không có đâu, đại boss vẫn còn chưa lên sàn đâu á.

Từ bây giờ trở đi, tình tiết trong truyện sẽ không bám sát nguyên kịch nữa, bao gồm Ngụy Anh Lạc, bao gồm A Mã, bao gồm cả cha của Cao Quý Phi nha ~

Từ này bắt đầu, sở hữu tình tiết đều cùng nguyên kịch không quan hệ, bao gồm Ngụy Anh Lạc, bao gồm a mãn, bao gồm Cao Quý Phi cha ~~~~

"Ta không bằng hắn, phải vậy không? Hải Lan Sát, ngươi trả lời ta đi!" Phó Hằng lắc mạnh vai Hải Lan Sát.

(Mẹ ơi câu này làm ta cười chết mất hahahaha)

Tui cũng muốn nói: Đường đường là hot boy Tử Cấm Thành, thế mà vẫn ghen với một tên thái giám ạ =)))) lại còn nghĩ mình không bằng người ta nữa chứ =)))))) đúng là yêu vào là dại đi bao nhiêu =))))))).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play