Đến khi tiết mục đốt pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, Hoàng Hậu nương nương liền cho phép Nhĩ Tình và Minh Ngọc nghỉ ngơi.

Nhĩ Tình vẫn lo Hoàng Hậu nương nương thiếu người hầu hạ, ban đầu còn không muốn rời đi, lại bị Minh Ngọc kéo một cái, nhanh chân chạy ra ngoài.

Phú Sát Dung Âm nhìn theo dáng điệu hồn nhiên ngây thơ của hai tiểu cô nương, chợt thấy buồn cười, lại nhìn về phía Càn Long, tinh quang trong mắt chớp động, tựa như nhớ về đoạn thời gian ân ái trước khi vào cung.

"Nhĩ Tình tỷ tỷ, muội biết chỗ này hay lắm, nhìn được rõ nhất.

Để muội dẫn tỷ đi." Nhĩ Tình trông Minh Ngọc vừa chạy, vừa quay đầu lại, gương mặt nhỏ nhắn luôn miệng nói với nàng, đáng yêu đến quả thực khiến người khác muốn xoa nắn một phen.

Các nàng cứ thế đi xuyên qua đạo đạo cung môn, Nhĩ Tình cũng muốn tùy ý để Minh Ngọc nghịch ngợm một lần, hai đôi liên hài tạo ra tiếng bước chân thanh thúy vui tai.

Đi qua Sùng Hi môn, lại gặp phải mấy nhóm cung nhân vội vã chạy đi xem pháo hoa, khiến các nàng bị tách ra.

Chờ đến khi dòng người đi qua hết, Nhĩ Tình muốn tìm Minh Ngọc, lại nhận ra không thấy nàng ấy đâu nữa.

Trong lòng bối rối, nàng đi gọi khắp nơi, "Minh Ngọc?"

Không có ai trả lời.

Lúc này, Hải Lan Sát một tay ôm lấy đầu vai Minh Ngọc, một tay che kín miệng Minh Ngọc, kéo nàng ra phía sau bức tường đối diện.

"Ai u! Tiểu nha đầu người không lẽ là cẩu sao?" Bị Minh Ngọc cắn một ngụm lên đầu ngón tay, Hải Lan Sát ăn đau kêu lên.

"Bà cô ngươi là ta đây đúng là họ cẩu đó, ta còn muốn xem xem là kẻ nào không có mắt lại dám đến đây che miệng ta đây này!" Minh Ngọc hất đầu muốn nhắm thẳng vào cằm Hải Lan Sát.

Hải Lan Sát bị kẹp đến nỗi la oai oái, "Ối, bà cô của ta ơi!" Tiếng kêu la vang khắp bốn hướng.

Đáy lòng y không khỏi gào thét, Phó Hằng, người làm huynh đệ ta đây đã chịu hy sinh đến nước này, cũng coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi đó!

-

Mà Nhĩ Tình bên này vẫn đi lung tung vô định tìm tung tích Minh Ngọc, đi đến dưới chân Vọng Nguyệt các lại bị ai đó từ phía sau chụp lấy bả vai, Nhĩ Tình hoảng hốt kêu lên.

Quay đầu nhìn lại, một đôi tinh mâu nâng lên từ dưới vành mũ đỏ, tựa như nắm giữ hết tinh tú trên bầu trời đêm, chú mục dõi theo nàng.

"Phú Sát đại nhân...?" Nhĩ Tình nghi hoặc mở lời.

Phú Sát Phó Hằng rõ ràng không hài lòng với phản ứng của nàng, nặng nề mở miệng, "Sao vậy? Đã quên lần trước ta nói gì rồi sao?" Ánh mắt loé động, hệt như một con báo săn ẩn nấp trong rừng chực chờ tỉnh giấc.

"A? Phó Hằng..." Nhĩ Tình nghe vậy, hơi chút ngượng nghịu cúi thấp đầu xuống.

Rõ ràng giữa cả hai vẫn cách nhau một chút, nàng vẫn khó hiểu mà thấy sao lại chật chội đến thế.

Trong lòng dâng lên áp lực không nhỏ, nàng luôn cảm thấy Phó Hằng đêm nay dường như khác với mọi người.

"Bệnh của nàng đã khỏi hẳn chưa?" Phó Hằng nghe nàng chịu thua, đáy lòng cũng tan ra thành vũng nước xuân.

Hắn chăm chú ngắm đỉnh đầu Nhĩ Tình, trông thấy mái tóc dài được cẩn thận chải gọn, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới nàng đêm đó...
"A? Ngài sao lại biết được...!chuyện ta sinh bệnh?" Nhĩ Tình nghe xong thấy hơi lạ lạ, trong lòng liên tưởng một hồi, mở miệng hỏi, "Không lẽ đêm đó, chậu đồng với khăn mềm cạnh giường, là do..."
"Đêm nào chứ, ta không biết.

Ta là nghe người khác nói lại, ừm...!Ta là nghe Minh Ngọc nói!" Phó Hằng nghẹn lời, giấu tay trái ra sau lưng.

Vốn đã ngượng ngùng, giờ lại thấy nàng vẫn nhớ được chuyện đêm đó, gương mặt tuấn tú ngay lập tức đỏ thẫm lại, may mà ánh sáng nơi này hơi tối, không soi rõ được toàn bộ sắc mặt.

"Ừm, ta biết chắc sẽ không phải là ngài mà, nhưng người đấy là ai được nhỉ?" Nhĩ Tình như có điều suy tư, trong đầu cũng đang liều mạng nhớ lại tình cảnh đêm đó.

Phó Hằng nghe xong, lại càng cuống, sao lại không thể là ta chứ? Hắn không vui mấp máy môi dưới, nói, "Nhĩ Tình cô nương còn hy vọng là ai khác nữa?" Cảm xúc trong giọng nói cũng không gọi được thành tên.

"A? Thật ra ta cũng không nhớ được rõ lắm, mấy vật đó có lẽ là tự ta lấy ra trước khi đi ngủ..." Nhĩ Tình nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi nàng nở một nụ cười trong sáng, rạng rỡ khẳng định với Phó Hằng, "Ta cũng nên quên đi thôi."
Hay cho câu quên đi thôi, Phó Hằng đáng ra phải đánh trống reo hò, nhưng trong lòng lại chợt dấy lên một mồi lửa, duỗi tay nắm lấy tay nàng, hỏi ngược lại, "Đó nào phải chuyện có thể dễ dàng quên đi như thế được?"

Nhĩ Tình sửng sốt tròn cả mắt, vành tai lập tức nóng bừng, dè dặt nói, "Ta..."
Dù cho xung quanh đã hơi tối, Nhĩ Tình vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của đối phương đang khoá chặt trên người nàng lúc này.

"Sao lại không trả lời ta, hay là đêm đó...!Người nàng mơ thấy, là ta sao?" Cúi người nhìn nhau, thanh âm trầm thấp đè nén trong cổ họng của nam nhân truyền vào bên tai nàng.

Phó Hằng rõ ràng không muốn dễ dàng buông nàng ra, trong giọng nói vừa chuyên chú, vừa pha lẫn hương vị mê hoặc, "Nói ta nghe, nàng mơ thấy ta như thế nào?"
Nhĩ Tình bị bầu không khí ám muội này ép tới tưởng chừng không thở nổi, nhất thời càng không biết nên trả lời hắn thế nào.

Hàng mi dày như cánh bướm khẽ chớp động giữa màn đêm, mê hoặc thần trí người khác.

Một khắc sau đó, nam tử trước mặt lại càng áp sát lại gần hơn, Nhĩ Tình khẩn trương căng cứng thân mình, hai bàn tay nhỏ nắm lại ngăn giữa hai cơ thể.

Hô hấp lúc này đã trở nên xa xỉ vô cùng, nghe bên tai tiếng thở dốc của xả hai càng lúc càng gần, Nhĩ Tình chịu thua nhắm nghiền hai mắt lại.

Yên tĩnh trong chốc lát, Phó Hằng trông thấy bộ dạng nhát gan của nàng thì bật cười thành tiếng.

Đến khi Nhĩ Tình mở mắt ra, lại thấy vẻ mặt trêu tức của hắn gần trong gang tắc, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận, vô thức muốn đẩy hắn ra.

Hai bàn tay trắng như thoa phấn đánh lên người Phó Hằng, chẳng những không đau chút nào, ngược lại còn như khều khều gãi ngứa, hệt như mèo nhỏ giương cái vuốt mềm lên chọc chọc tâm hắn.

Bàn tay lớn siết lấy hai cổ tay của nàng, Phó Hằng không định kiềm chế mình nữa, cúi người nhẹ giọng nói, "Ta còn thích nàng mở to mắt nhìn cơ đấy.

Lần trước, ta vẫn chưa thoả mãn.".

Đam Mỹ H Văn
Vừa dứt lời, cái hôn nóng bỏng rơi xuống như mưa, hôn đến nỗi cả hai đã chẳng màng đến hô hấp nữa rồi.

Pháo hoa bay lên cũng thật đúng lúc, chỉ trong chớp nhoáng đã đã đốt sáng bầu trời đêm.

Nhĩ Tình nhìn gương mặt tuấn tú của Phó Hằng hiện lên rõ ràng giữa ánh lửa chớp tắt của pháo hoa, nhìn thấy dáng vẻ khép mắt nhíu mày, cực kỳ chú tâm của hắn.

Khuôn mặt nhỏ của Nhĩ Tình đỏ bừng như thiêu như đốt, dưới ánh lửa nhiều màu sắc run run chớp động.

Phó Hằng hé mắt nhìn nàng, sớm đã là dục, thì càng không thể ngừng.

Rốt cuộc hắn cũng không chờ nổi nữa, một tay ôm lấy eo nàng, động một chút, hai người liền nghiêng người nấp vào phía sau bức tượng Lão Hổ dẫn lên Vọng Nguyệt các.

Nghe nói không gian phía sau tượng hổ này vốn là để chứa vật liệu thi công, đến nay bỏ hoang đã lâu, cũng bởi thế mà cảng không có người qua lại.

Phó Hằng cường thế xâm chiếm, đoạt lấy dưỡng khí của người trong lòng, hận không thể hôn mãi đến khi cả hai cùng ngừng thở.

Thân thể hắn từ lâu đã nổi lên phản ứng, trong đầu mọi thời khắc đều quanh quẩn một ý nghĩ điên cuồng, như đang từng bước cắn nuốt lý trí hắn.

Một khắc sau, hắn lại không thể không buông người đã hô hấp không thông trong lòng ra, chí ít, bây giờ vẫn chưa được.

Nhĩ Tình bị một Phó Hằng như vậy doạ đến sững sờ, xấu hổ muốn quay mặt đi, lại bị hắn đưa một tay cầm lấy cằm, xoay qua đối mặt với hắn.

Cứ quay đi, lại bị quay ngược trở về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhĩ Tình đã đỏ như tích máu, đôi mắt đẹp cố tỏ vẻ trấn định liếc hắn một cái, "Mau buông ra, không thở được nữa rồi..."
Nghe người trong lòng mềm giọng xin tha, ánh mắt Phó Hằng sáng rỡ lạ thường, hơi thở càng thêm nặng nề.

Ngón tay thon dài duỗi ra, muốn cởi bỏ nút thắt bên cổ áo nàng.

Nhĩ Tình không ngờ hắn lại lớn mật đến thế, đưa tay muốn đánh hắn một cái, lại bị bàn tay to hơn nắm lấy.

Chỉ nghe thấy thanh âm đã đè nén đến không rõ dáng hình từ trên đỉnh đàu truyền đến, "Nghe lời ta, không phải là nàng không thở được sao."

Nói xong thì thấp giọng trầm cười, Nhĩ Tình thậm chí còn có thể cảm nhận được rung động nơi lồng ngực hắn.

Lại bị hắn gạt thêm lần nữa, Nhĩ Tình nghẹn một ngụm khí, định dùng sức giằng co một trận, lại bị Phó Hằng ôm sát vào trong lòng, hít một hơi thật sâu nơi tóc mai nàng, khẩn cầu thành tâm vô cùng, "

Một thoáng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của cả hai dần dần chậm lại, quấn quít giao triền, "Bây giờ, đã nhớ ra chưa?" Phó Hằng nhìn người trong lòng mình, mặt cực kỳ vô hại.

Đáp lại chỉ có ánh mắt tràn đầy ấm ức, một bộ không muốn để ý tới hắn nữa của Nhĩ Tình.

Nàng không biết rằng, dáng vẻ này của nàng khi ấy lay động lòng người đến cỡ nào, khiến những suy nghĩ ác liệt trong nội tâm Phó Hằng cuồn cuộn dâng lên, nhịn không nổi muốn nói ra những lời càng quá phận hơn nữa, muốn dùng những lời lẽ càng hỗn trướng hơn để chọc đến khi nàng mặt mũi đỏ bừng, càng đỏ càng tốt.

"Nếu nàng vẫn chưa nhớ được, vậy để ta..." Nói đến đây, Phó Hằng đột ngột cúi đầu, đẩy cổ áo của Nhĩ Tình ra, không nhẹ không nặng cắn một cái sau gáy nàng.

Nhĩ Tình chẳng kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy phía sau cổ tê rần.

Lưỡi của hắn lướt qua da thịt nàng trong tích tắc, cả người nàng thoát lực run rẩy.

Giọng nói của Phó Hằng tựa như dòng nước ấm, chảy vào trong tai, "...!giúp nàng ghi nhớ thật lâu." Từng chữ đều nhấn nhá dây dưa thật lâu.

Nói xong, dường như đột nhiên tỉnh táo lại, vùi mặt vào bên cổ Nhĩ Tình, hít thật sâu một hơi, rồi vội quay lưng đi, trầm giọng nhắc nhở, "...!Nàng còn không mau cài áo lại đi."

hope: hihihi ~(≧▽≦)/~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play