Đêm xuống, ánh trăng êm dịu bao phủ Cảnh Nhân Cung.

"Thuần Phi nương nương, ngoài cửa có người cầu kiến."

Thuần Phi mặc một kiện hoàng sam đạm sắc, một tay đỡ lấy vạt tay áo bằng lụa trắng, chậm rãi tinh tế đem ngân châm mới vừa lấy ra nghiên cứu cất lại vào bao châm.

"Không gặp." Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, chưa từng nâng lên.

Nha hoàn Trân Nhi do dự một lát, "Người nọ nói, nếu hôm nay nương nương không chịu gặp...!Ngày sau chắc chắn sẽ hối hận.

Thuần Phi khẽ chau đôi mày liễu, "Khẩu khí thật không nhỏ."

***

Ngày kế tiếp, Thái Hậu ngày thường ít hỏi đến sự vụ lớn nhỏ trong hậu cung, nay lại cho triệu phi tần các cung tới, ra là để bàn việc chuẩn bị cho đại lễ Vạn Thọ của Càn Long Hoàng Đế.

Sùng Khánh Hoàng Thái Hậu xưa nay thiện tâm lễ Phật, bên mai tuy đã điểm xuyết sợi bạc, mi gian lại ẩn hiện khí thế gặp biến bất kinh, quả thực là một lão nhân gia hiền từ nhìn thấu tang thương, "Hoàng Hậu, người thấy thế nào?"

Phú Sát Dung Âm điềm đạm cười, "Thần thiếp cho rằng, năm nay Hoàng Thượng đã vì nạn lũ lụt ở Giang Nam mà phải hao tâm khổ tứ rất nhiều.

Vạn Thọ yến lần này cũng không nên phô trương lãng phí, như vậy mới có thể vẹn toàn một mảnh tâm tư săn sóc nhân từ của Hoàng Thượng."

Thái Hậu nghe xong, ý tứ khen ngợi gật gật đầu.

Trong số lục cung, người nàng thưởng thức cũng chỉ có một mình Phú Sát Hoàng Hậu đoan trang tú lệ mà thôi.

Phú Sát Dung Âm cũng là ứng cử viên do Tiên Đế lựa chọn cho ngôi vị Hoàng Hậu duy nhất nhận được sự tán thưởng của nàng.

Nếu phải chọn điểm không hài lòng về nàng ấy, cũng chỉ là tính tình nàng có chút nhu nhược, hay đắn đo cân nhắc, không có cái gọi là được sủng mà kiêu...!
Giọng nói chói tai(*) của Cao Quý Phi đúng lúc vang lên, "Cũng không thể nói như vậy được.

Nay không thể so với xưa, lần này là đương kim Hoàng Thượng tam thập sanh thần, nếu chỉ làm qua loa chóng vánh cho xong, sao thể hiện được uy nghi của bậc Thiên Tử đây?" Nàng không thích nhìn bộ dạng này của Phú Sát Dung Âm.

Chuyện tốt trên thế gian này đều bị nàng chiếm hết, vậy mà lúc nào cũng treo lên vẻ mặt không tranh với đời, thật khiến người ta chán ghét.

(*) Bản gốc là tiêm tế.

Ánh mắt Thái Hậu lạnh đi, nàng nguyên bản không quá vừa lòng với Cao Quý Phi này, nhưng nể phần sủng ái của Hoàng Thượng đối với nàng ta, cũng không trực tiếp bác bỏ, "Nhàn Phi, ý ngươi thế nào?"

"A?" Nhàn Phi đột nhiên bị điểm danh, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, khẽ trợn mắt một lát.

Sau tự giác thấy mình thất lễ, liền đứng lên khom người nói, "Thần thiếp cũng nhất trí với ý tưởng của Hoàng Hậu nương nương."

Cao Quý Phi vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức không tốt.

Thầm nghĩ Nhàn Phi xưa nay vẫn một mực đóng vai bình vôi, trước mọi việc luôn không nguyện ý bày tỏ thái độ.

Giờ lại công nhiên đứng về phía Hoàng Hậu, chẳng phải là đã quyết định đối nghịch với nàng rồi hay sao?

Nâng chén trà trong tay lên, nàng cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, trong lòng thầm thán, Nhàn Phi a, nếu đã vậy ngươi cũng đừng có trách ta tàn nhẫn.

Mà kết quả thương nghị cuối cùng lấy ý tưởng của Hoàng Hậu làm chuẩn, giản lược tiết kiệm.

Sau khi chúng phi tần lần lượt tản ra, Thuần Phi mở lời muốn ghé Trường Xuân Cung chơi.

Phú Sát Dung Âm coi nàng như thân tỷ muội, tự nhiên vui lòng.

Hai người ngồi xuống bàn nhỏ đặt cảnh cửa sổ, chậm rãi thưởng thanh trà.

"Ngẫm lại, Phú Sát thị vệ năm nay cũng sắp qua hai mươi đi.

Thế nào, vẫn chưa tính toán thành gia sao?" Thuần Phi ý cười doanh doanh, buông chung trà trong tay, nói với Phú Sát Hoàng Hậu.
Phú Sát Dung Âm vừa nghe, như bị chọc trúng tâm sự, tuỳ tay đặt chung trà xuống, thở dài, "Đệ đệ này của ta ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ là vẫn cứ thích một thân một mình, suốt ngày la hét nói hôn nhân đại sự phải do chính hắn làm chủ.

Không dối gạt muội, ngạch nương cũng bởi vì chuyện này mà oán giận với ta nhiều lần rồi."
Nhĩ Tình đứng một bên nghe hai vị nương nương nói chuyện, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống nền phòng, không dám có lấy một tia du củ.

(trái với cung quy)
"Phú Sát thị vệ tới!" Minh Ngọc ánh mắt sắc bén, xuyên qua khe cửa sổ trông thấy Phó Hằng đang từ cửa viện đi vào.

Tiểu cô nương không biết che giấu tâm tư, nhất thời vui mừng ra mặt.

Chọc Thuần Phi và Hoàng Hậu đưa mắt nhìn nhau, hai người nâng khăn khẽ cười một tiếng.

"Phó Hằng, bổn cung và Thuần Phi muội muội vừa mới nhắc đến đệ xong.

Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi a." Phú Sát Dung Âm trêu ghẹo đệ đệ nhà mình.

"A? Nhắc chuyện gì vậy, nói đệ nghe một chút?" Phó Hằng trả lời, tuỳ tay đem bội đao đặt trên bàn bát giác, rồi ngồi xuống ghế tròn cạnh bàn.

Nhĩ Tình giương mắt lén nhìn hắn một cái, tâm tình nàng có vẻ không tồi, trên mặt cũng phảng phất ý cười nhàn nhạt.

"Chính là chuyện trước thành gia, sau lập nghiệp chứ sao nữa.

Nói đệ đã tới tuổi rồi, vẫn cứ chậm chạp không muốn thú thê.

Chẳng lẽ còn thực sự muốn cả đời sống chung với mấy cuốn binh thư đao pháp kia hay sao?" Phú Sát Hoàng Hậu châm chọc hắn.

"Đệ vất vả lắm mới tới một chuyến, tỷ tỷ lại thích dông dài như vậy.

So với ngạch nương quả thật chỉ có hơn chứ không có kém." Phó Hằng bĩu môi, phản bác lại.

"Tỷ tỷ ngươi nói thật ra cũng không phải không có đạo lý đâu." Thuần Phi một bên cười thuận theo, ánh mắt lại rơi xuống chiếc bao cổ tay trên tay Phó Hằng, không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.

"Kỳ thật..." Phó Hằng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu rồi lại sảng khoái, dứt khoát đáp, "Trong lòng ta đã có ý trung nhân, chỉ là...!nàng ấy vẫn chưa nhận lời."
Xoảng —— Thuần Phi trượt tay đánh đổ ly sứ, nước trà bên trong thấm ướt một mảng.

Phú Sát Hoàng Hậu cùng Nhĩ Tình, Minh Ngọc nghe xong cũng choáng váng, mất một lúc mới kịp thời phản ứng.

Minh Ngọc vội vàng đi lên lau vũng nước trên bàn.

"Đệ mới nói gì cơ?" Phú Sát Dung Âm có chút không tin nổi lời này cư nhiên lại phát ra từ chính miệng đệ đệ nhà mình.
Chỉ là còn chưa kịp tiếp tục truy hỏi thêm, Phó Hằng đã lại lảng tránh, "Về sau có cơ hội, sẽ cùng tỷ tỷ nói chuyện.

Thị Vệ Phủ vẫn còn chút việc phải làm, đệ đi trước đã." Lời nói chưa dứt hắn đã vội vàng rời khỏi phòng.

"A, hắn để quên bội đao." Phú Sát Hoàng Hậu nhìn thấy bội đao đặt trên bàn bát giác, vội sai Nhĩ Tình chạy theo trả lại hắn.

Nhĩ Tình cũng vừa mới phục hồi lại từ cơn kinh ngạc ban nãy, "...!Vâng!" Sau đó cầm theo bội đao trên bàn, chạy chậm đuổi theo.

Phó Hằng đã đi ra ngoài Trường Xuân Cung, nghe thấy Nhĩ Tình từ phía sau gọi hắn, khoé miệng bỗng câu lên nụ cười đắc ý vì đã thực hiện được gian kế.

Xoay người lại, ngắm Nhĩ Tình chạy về phía hắn.

Không thể không nói, loại cảm giác này đúng thật là tốt đẹp vô cùng.

Thời tiết hiện giờ chỉ cần hơi hé miệng là đã có thể hà ra hơi sương.

Nhĩ Tình trời sinh cực trắng, mới từ trong phòng chạy ra, khuôn nhỏ đã nổi lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt, dưới ánh nắng ngày đông, như kết thành một tầng phấn sương.

Phó Hằng nhận lấy bội đao, nhẹ nhấp môi, từ dưới vành mũ đưa mắt lên nhìn nàng, thần sắc nghiêm túc, "Nhĩ Tình, mới vừa rồi, nàng có nghe thấy lời ta nói với tỷ tỷ không?"

"A?" Nhĩ Tình ban đầu chưa kịp phản ứng, sau mới nghĩ tới chuyện hắn đã có người trong lòng, vành tai hơi nóng lên, rũ mi đáp, "Ân."

"Vậy nàng cảm thấy, nàng ấy sẽ đáp ứng ta sao?"

"Nô tỳ không biết."

"Vậy...!Một ngày nào đó nếu nàng đã biết câu trả lời, nhớ rõ, nhất định phải tới nói cho ta." Phó Hằng quay người đi, hướng lên không trung phất tay tạm biệt nàng, "Một lời đã định!"

Không vì gì khác, mà vì trên đời này, người duy nhất biết được đáp án, chỉ có mình nàng mà thôi.

***

Mà Thừa Càn Cung bên này thì không được thoải mái như vậy.

Nhàn Phi đã nhiều ngày rồi đứng ngồi không yên.

Nhĩ Tình cũng nghe tin phong thanh, trong gia tộc Ô Lạp Na Lạp thị xảy ra biến cố không nhỏ.

Thân đệ đệ của Nhàn Phi ở ngoài cung gây hoạ lớn, bị giam lại chờ hậu thẩm.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm(*), hôm qua từ ngoài cung lại truyền đến tin tức mới, đại thiếu gia Thường Thọ ở trong ngục nhiễm chứng kiết lỵ, tình huống bất ổn.

(*) Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm: mình không tìm được giải nghĩa chính xác cho câu này nên sẽ dùng câu thành ngữ "Đã nghèo còn mắc eo" mang ý nghĩa tương tự để giải thích nha.

Từ eo này trong tiếng Việt được dùng với nghĩa cản trở, bí, kẹt.

Ta vẫn thường nói ngân sách eo hẹp (bí ngân sách) là vì vậy.

Nếu hiểu được chữ eo hẹp thì mới hiểu được nghĩa của chữ eo này.

Từ eo hẹp là phát âm chệch của từ Hán Việt "Yêu hiệp" (邀挾) có nghĩa gốc là bắt chẹt bắt bí, trong đó chữ Yêu nghĩa là chặn.

cản trở, bắt bí; chữ Hiệp nghĩa là kẹp, chèn ép.

Vì vậy câu thành ngữ này là để chỉ một người vốn đã đang rơi vào tình cảnh khó khăn, lại tiếp tục gặp phải nhiều trở ngại khác.

Ngạch nương Nhàn Phi hết sức lo lắng, liên tục thúc giục trượng phu Na Nhĩ Bố dùng bạc, nghĩ cách cứu viện cho nhi tử độc nhất, Thường Thọ, đang bị giam trong ngục kia ra.

Vấn đề là ở chỗ, Na Nhĩ Bố cả đời làm quan thanh liêm, trước nay đều khinh thường chuyện cấu kết làm bậy chốn quan trường.

Trong thời gian ngắn làm sao có thể lấy ra ngần ấy ngân lượng được.

Mà Nhàn Phi xưa nay hiếu thuận, trong nhà gặp nạn như vậy, tự nhiên cuộc sống hàng ngày cũng bất an.

Nhưng Nhĩ Tình không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Đều nói, đánh rắn phải đánh bảy tấc.

Trước đó vài ngày, đệ đệ Cao Hằng của Cao Quý Phi cùng Di Thân Vương từng bị người buộc tội tham ô khoản tiền cứu tế.

Nhưng vì không có bằng chứng thiết thực nên cũng không có tiến triển gì.

Mà Nhĩ Tình vẫn luôn hầu hạ ở Trường Xuân Cung, từ mấy lần trò chuyện của Đế Hậu, nàng cũng mơ hồ nghe được, người dâng cáo trạng kia hình như đúng thật là a mã của Nhàn Phi, Na Nhĩ Bố.

Hiện giờ Di Thân Vương lại trở thành chủ thẩm tra tội Thường Thọ, vạn nhất...!Chuyện này là do Cao Quý Phi một tay bày bố cục, chỉ đợi a mã của Nhàn Phi rơi vào tròng, nhân đó loại bỏ phần tử bất đồng ý kiến thì sao?
Đừng tưởng Thường Thọ kia chỉ là một thiếu gia kinh thành ăn chơi trác táng tầm thường.

Hắn chính là nhi tử độc nhất của Ô Lạp Na Lạp thị, cũng chính là bảy tấc của một nhà Nhàn Phi.

Chờ tới khi trời tối, Nhĩ Tình không ngồi yên được nữa.

Bất luận thế nào, nàng đều nghĩ mình cần phải tới Thừa Càn Cung một chuyến.

Vừa ra đến cửa, không tới, chính diện đụng phải một gương mặt quen thuộc.

Chính là hắn, Viên Xuân Vọng.

***

Tác giả có lời muốn nói: Viết một chút cốt truyện ~~~

Chú thích:

(*) Đánh rắn phải đánh cho chết nếu không sẽ bị cắn ngược lại.

Tục ngữ Trung Quốc có câu: "đánh rắn đánh bảy tấc", tuy nhiên cũng có người nói: "đánh rắn đánh ba tấc".

Cho dù cách nói khác nhau, nhưng ở đây lại có một điểm chung là đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi.

Khi xương sống của động vật bị thương nặng, tuỷ sống mà được xương sống bảo vệ cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, trung khu thần kinh và con đường dẫn đến các bộ phận khác của cơ thể bị gián đoạn.

Vết thương càng gần đầu thì ảnh hưởng cũng càng lớn.

Nếu bạn đánh vào đuôi của nó thì không gây ảnh hưởng gì đến tính mạng của nó.

Có thể có người sẽ hỏi: "vậy thì cứ dứt khoát đánh vào cột sống là được chứ gì! Tại sao lại phải nói "ba tấc", "bảy tấc" nhỉ?" Hoá ra "ba tấc" là vị trí cột sống, nếu "ba tấc" mà bị đánh dập hoặc gẫy thì rắn không thể ngóc được đầu dậy cắn bạn nữa; còn "bảy tấc" lại là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết.

Câu thành ngữ này ám chỉ, cách trả thù một người tốt nhất là phải cướp đi thứ mà hắn quý trọng nhất.

"Bảy tấc" ở đây có thể hiểu là điểm chí mạng.

31.7.2020.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play