Được!  

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn lật người nhảy lên, khí huyết dồi dào, chân nguyên mạnh mẽ cho hắn sự tự tin tuyệt đối khiến hắn có cảm giác muốn tìm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên để giao chiến.  

Ấy?  

Vừa đứng dậy, Diệp Thành lại phát hiện mái tóc bạc của mình đã chuyển thành màu đen, trên mái tóc còn ánh lên màu vàng kim lấp lánh.  

“Cũng đúng, nuốt trọn căn nguyên thánh thể, tiến giới tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, tuổi thọ có lẽ cũng tăng lên không ít”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vặn cổ, xương cốt va chạm vào nhau, còn có cả điện lôi xẹt qua, đây là lôi điện mà cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định thì mới có được.  

“Tên khốn nhà ngươi’, đương lúc Diệp Thành đang tận hưởng cảm giác khoan khoái khắp cơ thể thì tiếng mắng chửi vang lên, tên tí hon tức tối xông từ xa tới.  

Vì Diệp Thành nuốt trọn căn nguyên thánh thể nên cấm cố của hắn được giải trừ, do vậy hắn mới có thể xông tới, thấy căn nguyên thánh thể bị nuốt trọn, mặt mày tên kia tối sầm cả lại.  

“Mẹ kiếp, nuốt hết rồi à? Ngươi không để lại cho ta chút nào à?”, tên tí hon xông tới trước mặt Diệp Thành, hắn nhảy qua nhảy lại liên hồi: “Lão tử vất vả như vậy, tới cuối cùng ngươi lại hưởng hết”.  

Tên tí hon này cũng chỉ to bằng nắm tay, ấy vậy mà nhảy nhót qua lại liên hồi trước mặt Diệp Thành khiến hắn hoa mắt chóng mặt.  

Sau đó, Diệp Thành cứ thế vung tay ra, bắt tên này vào trong lòng bàn tay.  

“Ngươi nên cảm ơn ta, là ta đã cứu ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon, nói rồi hắn không quên giơ hai ngón tay lên: “Ta cứu ngươi hai lần”.  

“Vô vị, lão tử cần ngươi cứu sao?”  

“Nếu ngươi nói vậy thì ta thấy ta cần phải cho ngươi một trận rồi đấy”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo lên.  

A…!  

Ngay sau đó, bên trong này vang lên tiếng kêu như ma than quỷ khóc.  

Đợi tới khi tiếng kêu kia dứt hẳn thì mới thấy Diệp Thành túm một chân tên tí hon mặt mày tái mét lắc lư qua lại, trông hắn chẳng khác gì con nhái bén cả.  

“Phục chưa?”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon.  

“Phục rồi”, tên tí hon sợ hãi, hắn thật sự sợ rồi, mắt nhoà nước.  

“Đã phục rồi thì giờ có thể nói cho ta biết ngươi rốt cục là gì không? Vì sao ngươi lại bé thế này?”, Diệp Thành thả tên tí hon ra, hắn nhìn tên này bằng vẻ mặt đầy hứng thú.  

“Ta tên là Tiểu Linh Oa”, tên tí hon vừa lau máu mũi vừa ngồi lên vai Diệp Thành, sau đó hắn khôgn quên gãi gãi đầu tỏ vẻ ái ngại.  

“Tiểu Linh Oa?”, Diệp Thành xoa cằm, “cái tên này thú vị đấy”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play