“Đương nhiên ngươi cũng có thể sử dụng ba, bốn thậm chí là nhiều bí thuật hơn, nhưng nói thì đơn giản, để thực hiện được lại cực kỳ khó. Như phụ hoàng ta năm đó cũng chỉ dung hợp được hơn chín mươi loại bí thuật thôi”.  

“Nhưng có thể khẳng định một điều dung hợp càng nhiều bí thuật thì uy lực càng lớn, kiểm soát cũng sẽ khó hơn, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ phải hứng chịu phản phệ công pháp”.  

“Vậy nên đừng vì cái lợi trước mắt, cái gì cũng phải từ từ từng bước”.  

Được Nam Minh Ngọc Thu liên tục giảng giải, Diệp Thành rơi vào trạng thái lĩnh ngộ.  

Chìm trong sự kỳ diệu của Hỗn Độn Vô Cực Đạo, trong lòng Diệp Thành rất chấn động.  

Bí pháp này có thể gọi là nghịch thiên, dung hợp một loại bí thuật, uy lực sẽ mạnh thêm một phần.  

Chư Thiên Vạn Đạo cũng có Chư Thiên Vạn Pháp, sự đúc kết của nó có ngụ ý hỗn loạn, tu thuật cũng cần dung nạp vạn đạo, bí pháp vô thượng Hỗn Độn Vô Cực Đạo cùng với đạo của hắn đúng là vô cùng ăn nhập, tựa như được sáng tạo để dành riêng cho hắn.  

Diệp Thành không biết rằng khi hắn lĩnh ngộ thì đại hội đấu thạch đã lên đến cao trào, cực kỳ sôi nổi, bừng bừng khí thế.  

Trong góc, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tối sầm mặt nhìn về phía này.  

Trước đó hai người họ bị ném ra ngoài một cách khó hiểu, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Mặc dù rất muốn nổi điên nhưng liếc nhìn Nam Minh Ngọc Thu, cả hai lại sợ hãi, nếu lao tới đó chắc chắn sẽ bị ném đi cao hơn, xa hơn, chưa biết chừng còn bị đánh cho tơi tả.  

“Tên công tử đó có lai lịch gì vậy nhỉ? Mẹ nó chứ!”, Ngô Tam Pháo luôn miệng mắng.  

“Có trời mới biết hắn từ đâu ra, hơn nữa hắn cực kỳ mạnh, dù là ta khi ở thời kỳ đỉnh phong cũng không cùng cấp bậc với hắn”, mặc dù Thái Ất Chân Nhân cũng hận nhưng không thể không thừa nhận thực lực của Nam Minh Ngọc Thu.  

“Tiểu tử Diệp Thành này còn có tâm trạng ngủ nữa”.  

“Vừa rồi hai tên đó trò chuyện vui vẻ lắm, khốn kiếp, hai tên khốn”.  

“Chửi thêm một câu, có tin ta xé rách miệng ngươi không?”, khi hai người đang chửi hăng thì giọng nói nhẹ nhàng của Nam Minh Ngọc Thu đã vang lên trong đầu hai người, khiến cả hai sợ hãi, dứt khoát chạy ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.1  

Đại hội đấu thạch vẫn tiếp tục, không hề vì hai người rời đi mà tạm dừng.  

Ngày đêm cứ thế luân phiên.  

Có lẽ Diệp Thành cũng không ngờ mình đã ngồi liền ba ngày, đến khi hắn tỉnh lại thì đại hội đấu thạch đã gần kết thúc.  

Phù!  

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, trong mắt đầy vẻ vui sướng: “Thật tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời”.  

“Ta đã thực hiện ước định rồi, ngươi cũng đừng nuốt lời đấy!”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười, sau đó giơ nắm đấm lên: “Nếu dám nuốt lời thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play