“Sư muội, trong tông đã xảy ra chuyện gì à?”, Từ Phúc cau mày nhìn Sở Huyên.  

Sở Huyên gật đầu: “Đúng như chúng ta nghĩ, ký chủ Doãn Chí Bình quá đáng hơn tưởng tượng nhiều”.  

“Hắn đã làm gì?”, sắc mặt Từ Phúc dần tối sầm lại.  

“Ba ngày trước hắn đã cưỡng gian một nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong”.  

“Cái gì?”, sắc mặt Từ Phúc chợt lạnh đi: “Hắn đâu? Đã chịu phạt chưa?”  

“Vẫn chưa”, sắc mặt Sở Huyên cũng trở nên lạnh lẽo: “Các sư tôn đã ém chuyện này xuống, còn nữ đệ tử bị cưỡng gian kia đã bị đuổi ra khỏi tông môn ngay trong đêm, đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.  

“Tên nghiệt đồ như vậy giữ lại thì có ích gì?”, Từ Phúc hừ lạnh: “Đám già đó đúng là mờ con mắt”.  

“Cuối cùng điều chúng ta lo lắng vẫn xảy ra”, Sở Huyên lắc đầu bất lực: “Vì hắn mà quyền của chưởng môn sư huynh bị hạn chế rất nhiều, chuyện gì liên quan đến ký chủ là các sư tôn đều bao che hết mức, đôi khi ngay cả chưởng môn sư huynh cũng không được hỏi đến, như chuyện cưỡng gian đệ tử này, hắn cũng chỉ bị phạt tự kiểm điểm một hôm, ngày hôm sau lại được thả ra”.  

“Ta đi tìm sư tôn tranh luận đây”, Từ Phúc lạnh lùng nói, sau đó định quay người rời đi.  

“Từ sư huynh”, Sở Huyên ngăn Từ Phúc lại: “Vô ích thôi, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng bất lực, huống chi là chúng ta”.  

“Chết tiệt”.  

“Huynh đừng nói cho Diệp Thành chuyện này”, Sở Huyên nhẹ giọng lên tiếng: “Bởi vì nữ đệ tử đó là Nam Cung Nguyệt thủ đồ của Ngọc Linh Phong, cô bé đi tìm Doãn Chí Bình để tính sổ nhưng lại gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc, ngoài Diệp Thành và Liễu Dật đang bế quan thì hầu như đều bị hắn đánh cho tàn phế, còn có mấy bằng hữu của Diệp Thành nữa, chúng cũng không khá hơn là bao”.  

“Ký chủ, hay cho một ký chủ!”, Từ Phúc tức giận, vung một chưởng vào tảng đá to bên cạnh khiến nó nứt ra.  

“Vậy thì lấy danh hiệu Đan Thánh để tranh giành cùng hắn đi”, Từ Phúc hít sâu một hơi.  

“Đan Thánh?”, Sở Huyên khẽ cau mày: “Đan Thánh gì ạ? Đan Thánh chẳng phải Hạo Thiên Trần Dạ sao?”  

Từ Phúc mỉm cười lắc đầu: “Sư muội à, Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành”.  

“Gì cơ?”, Sở Huyên đờ người. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play