Rạng sáng hai người mới dừng chân ở thành cổ.  

“Nghe nói chưa, Hạo Thiên Trần Dạ được phong làm Đan Thánh rồi đấy”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy câu này, dù là người đi đường hay ở quán trà ven đường, đa phần đều nói chuyện liên quan đến hắn.  

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, thật lợi hại!”  

“Sao ta lại không sinh được nhi tử giỏi như thế chứ? Ta nghe nói người của Hạo Thiên thế gia đang tìm kiếm Hạo Thiên Trần Dạ khắp nơi đấy”, có người biết chuyện kể lại: “Tối qua họ còn đến Đan Thành rồi cơ”.  

“Tối qua người của Hạo Thiên thế gia đã đến Đan Thành?”, Diệp Thành nghe thấy câu này bất giác ho khan: “May mà mình đi sớm, nếu không chắc chắn sẽ bị đưa về Bắc Sở nhận phụ thân”.  

“Tiểu tử, lần này con nổi tiếng rồi”, Từ Phúc ở bên cạnh chậc lưỡi cảm thán.  

“Là Hạo Thiên Trần Dạ nổi tiếng”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Nói thật thì con rất thích danh hiệu Đan Thánh ấy”.  

“Hai sư muội và các chưởng môn sư đệ mà biết chắc chắn sẽ rất vui”.  

“Vậy chắc sẽ có thưởng đúng không ạ?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà: “Tiền bối Đan Thần muốn con rời khỏi môn phái để làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành nhưng con không đồng ý, chắc các chưởng môn sư bá sẽ thưởng cho con đó”.  

“Con vừa nói gì?”, Từ Phúc dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đan Thần muốn để con làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành?”  

“Vâng”, Diệp Thành gật đầu: “Nhưng con không đồng ý”.  

“Mẹ nó”, có lẽ vì quá kích động, Từ Phúc vô thức chửi thề: “Cái tên phá gia này”.  

“Con hiểu mà”, Diệp Thành vừa nói vừa kéo Từ Phúc đi về phía trung tâm thành cổ: “Nhưng ông ấy bảo con rời khỏi môn phái gốc, sao con nỡ chứ? Hơn nữa làm thành chủ Đan Thành thì không được giải quyết tranh chấp giữa các thế lực lớn ở Đại Sở nên con càng không muốn làm, biết đâu lúc nào đấy Hằng Nhạc sẽ khai chiến với Chính Dương Tông, con không thể chỉ đứng nhìn!”  

Lời này của Diệp Thành khiến Từ Phúc sửng sốt.  

Từ Phúc chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành lại có tình cảm sâu đậm với Hằng Nhạc như thế, hắn lại càng có khí phách mà những người trẻ tuổi hiếm ai có được.  

Thành chủ Đan Thành vinh dự nhường nào! Từ Phúc tự nhận nếu là ông năm đó thì ông sẽ khó cưỡng lại được sự cám dỗ này.  

“Sư tôn à! Nếu người nghe thấy những lời này sẽ nghĩ thế nào?”, nhất thời Từ Phúc nghĩ đến Thông Huyền Chân Nhân: “So với Doãn Chí Bình, Diệp Thành mới là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thánh tử, chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc cũng nên là Diệp Thành, vì hắn có thể dùng cả mạng sống để bảo vệ nhà của mình”.  

Haiz!  

Từ Phúc thở dài, theo Diệp Thành vào Truyền Tống Trận.  

Sau đó, cuộc hành trình của hai người suôn sẻ hơn rất nhiều, họ liên tiếp sử dụng hơn mười Truyền Tống Trận.  

“Diệp Thành, đến rừng trúc chờ ta”, ngay sau đó trong Ngọc Nữ Các vọng ra một giọng nữ êm dịu, người lên tiếng chính là Sở Huyên.  

“Vâng”, Diệp Thành cười hì hì, xoay người chạy đi.  

“Từ sư huynh”, sau khi Diệp Thành đi, Sở Huyên bước ra khỏi Ngọc Nữ Các, sắc mặt không được tốt lắm.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play