“Cái này thì chúng ta hiểu”.

“Vậy thì đồng thời với việc làm nhiễu loạn tầm nhìn của tam tông, vài việc tiếp theo đây cũng phải tiến hành cùng lúc”.



“Thứ nhất: Nhanh chóng đả thông thông đạo không gian hư vô của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông với nhà họ Hùng cũng như cổ thành Thiên Thu”.

“Thứ hai: Liên kết lực lượng, tìm kiếm những nhân tài với thực lực mạnh mẽ, nhớ kĩ phải tiến hành bí mật”.

“Thứ ba: Những nhân viên tình báo của Nhân Hoàng phải nghĩ đủ mọi cách đánh vào điện chính và phân điện của tam tông, làm tiền đề cho sau này”.

“Thứ tư: Nhân Hoàng cố gắng tìm cứ điểm của mạng lưới tình báo tam tông, chỉ cần nắm vững, lúc cần thì diệt tận gốc”.

“Thứ năm: Tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vì bất cứ khâu nào xảy ra sai sót thì đều có thể khơi mào cuộc chiến với Hằng Nhạc Tông”.

“Rắc rối, với thực lực, khả năng chiến đấu và binh lực hiện tại của chúng ta thì đã đủ đoạt lấy Hằng Nhạc Tông và khai chiến với Hằng Nhạc Tông rồi”, Cổ Tam Thông gãi tai.

“Ta còn muốn đoạt lại Hằng Nhạc Tông hơn bất cứ ai”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng lại khẽ lắc đầu: “Nhưng hiện giờ chưa tới lúc, hình thế của Nam Sở sắp thay đổi, khó có thể bảo đảm cho chúng ta đoạt lại Hằng Nhạc Tông mà không có sự tham chiến của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, một khi có bên thứ ba tham gia vào thì thế cục sẽ thay đổi và nằm ngoài tầm kiểm soát, sự tồn tại của chúng ta sẽ bị bại lộ, ưu thế của chúng ta cũng sẽ mất đi, tới lúc đó chúng ta không chỉ phải đối mặt với một mình Hằng Nhạc Tông mà rất có thể là phải đối mặt với nhất điện tam tông của Đại Sở”.

“Có lẽ chúng ta có thể xử lý chín phân điện của Chính Dương Tông trước”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Cũng giống với việc xử ý chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, chín phân điện của Thanh Vân Tông hiện giờ cũng đã không còn tồn tại, nếu như nắm trong tay chín phân điện của Chính Dương Tông thì phần thắng sẽ chắc hơn một phần”.



“Việc này từ đã, trận hỗn chiến của1 tam tông vừa kết thúc, cả ba bên đều tổn thất nặng nề, Chính Dương Tông đã đề cao cảnh giác, đợi tới khi bọn họ lơi là cảnh giác cũng chưa muộn”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng: “Không nhẫn cái nhỏ thì dễ thất bại, chiến tranh của tu sĩ vô cùng tàn khốc, một chiêu tung ra không cẩn thận sẽ phải thua thảm bại, mưu đồ của chúng ta không chỉ là Hằng Nhạc Tông, tam tông và Nam Sở mà còn là cả Đại Sở, mỗi một bước chúng ta đi đều phải hết sức thận trọng”.

“Đã hiểu”, mọi người gật đầu, tất cả mọi ánh mắt đều rõ vẻ kinh ngạc vì Diệp Thành mà bọn họ lựa chọn trời sinh đã là một nhân tài thống soái, nắm bắt thế cục toàn diện vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Nói rồi, tất cả lần lượt đứng dậy.

“Tin tức của sư phụ ta đã có chưa?”, khi Hồng Trần Tuyết đứng dậy toan rời đi thì Diệp Thành lại lên tiếng, trong ánh mắt mang theo hi vọng.

“Hơn tám phần nhân lực của Nhân Hoàng được điều tới Nam Sở, nên…”, Hồng Trần Tuyết nói rồi lại ngừng một lát.

“Cố gắng tìm thôi, nếu tìm được thì lập tức cho người sắp xếp chỗ ở cho sư phụ và đưa sư phụ tới đây, không, nếu tìm được thì lập tức thông báo cho ta, ta phải đi đón sư phụ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ đứng dậy, phất tay thu lại bức thuỷ mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play