Lúc này, Nam Sở xuất hiện sự việc dị thường thế này, đó chính là ở khắp mọi nơi đều túm tụm những nhóm ba tới năm người, vả lại người nào người nấy tu vi đều không hề yếu, tất cả đang âm thầm truy sát và điều tra Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành đã hiện thân bên trong địa cung của một toàn cổ thành rộng lớn.

Cổ thành này chính là cứ điểm của Viêm Hoàng ở Nam Sở, được cài cắm rất nhiều người làm tình báo của Nhân Hoàng và các sát thủ của Địa hoàng.



Thế rồi bên trong địa cung xuất hiện một màn thuỷ mặc rộng chừng hai mươi trượng.

Cùng vào lúc này, thành cổ Thiên Thu cũng xuất hiện một bức màn thuỷ mặc rộng lớn thế này.

Bức màn này có tên Hoan Thiên Thuỷ Mặc, chính là một mật thuật của Thiên Tông thế gia, thông qua màn thuỷ mặc nà có thể kết nối hai địa điểm với nhau.

Không lâu sau đó, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện bóng người.

Diệp Thành tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, còn có cả nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên.

“Tiểu tử, ngươi được lắm”, hai bên vừa kết nối, Cổ Tam Thông đã lên tiếng hào hứng.

“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành xua tay trả lời tuỳ hứng.



“Đây không thể là tạm được”, rất nhiều lão bối tặc lưỡi lên tiếng: “Ngươi khiến Chính Dương Tông đủ thảm rồi đấy”.

“Hẫng vài lần là thông minh lên ngay”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.

“Huyền Linh Chi Thể chẳng phải vẫn ở chỗ ngươi sao?”

“Cô ấy vẫn ở chỗ ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vò rượu nhàn nhã nhâm nhi.

“Tính mạng là quan trọng, ngươi mau quay về đi”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông không phải nói chơi đâu, cẩn thận vẫn hơn”.



“Cái này thì con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, vậy thì bây giờ vào chuyện chính.

Nói tới chuyện chính, rất nhiều lão bối lập tức tắt đi nụ cười vì bọn họ đều biết ý của Diệp Thành là động thái lớn sắp xảy ra.

“Trận hỗn chiến của tam tông đã kết thúc, bọn họ nhất định sẽ điều tra việc liên quan đến chín phân điện”, Diệp Thành lên tiếng.

“Ngươi nói xem nên làm thế nào?”

“Trói người, lừa bịp, đòi tiền chuộc”.

“Trói người? Lừa bịp, đòi tiền chuộc?”, nghe những câu này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kì quái.

“Đúng vậy”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hắn tiếp tục nói, “thủ đoạn này mặc dù có hơi tiểu nhân nhưng vẫn thực dụng, lần này ta làm vậy không phải là vô duyên vô cớ, sự thực chứng minh sự chú ý của Chính Dương Tông đã chuyển sang ta, sự thực cũng chứng minh cách làm này rất hiệu quả, đã có tác dụng lại thực dụng”.

“Việc này đáng tin”, mọi người đều mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play