Còn chưa nói xong hắn đã ho khan, bởi vì trong phòng ngoài Sở Linh Ngọc còn có một cô nhóc xinh xắn đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Tịch Nhan sao?

“Tiểu Linh Linh cái gì!”, Sở Linh tức giận lườm Diệp Thành, hai má đã hơi ửng hồng.

“Còn ngại nữa”, Diệp Thành cười toe toét, da mặt cực kỳ dày.



“Sư phụ, Tịch Nhan nhớ người rồi”, Tịch Nhan cười hì hì, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Nào, cầm lấy đi tu luyện đi”, Diệp Thành nhét cho Tịch Nhan một cuộn bí pháp.

“Nhưng con muốn huyền pháp lợi hại hơn cơ”, Tịch Nhan chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Cái này cũng rất lợi hại, đi đi, đi đi”, Diệp Thành vừa nói vừa đẩy Tịch Nhan ra ngoài.

Ồ!

Tiểu Tịch Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cầm cuộn giấy cổ đi xuống lầu.

Ở đây, Diệp Thành rất tự giác đóng cửa lại, sau đó xoa xoa tay cười gian sáp lại gần Sở Linh: “Nương tử nhớ ta không?”

“Nhớ cái đầu ngươi!”, Sở Linh lườm Diệp Thành cháy mắt.

“Nhưng ta nhớ nàng rồi”, Diệp Thành cười hì hì rồi nhào tới, cọ đầu vào ngực Sở Linh: “Oa, thơm quá! Mềm quá!”

“Đồ lưu manh”, Sở Linh hai má đỏ bừng, lập tức đẩy Diệp Thành ra.

“Nói gì thế chứ, chúng ta đã là phu thê rồi”, Diệp Thành cười tươi rói rồi lại nhào tới, hai tay còn không thành thật sờ tới sờ lui trên người Sở Linh.



“Ba ngày ban mặt, ngươi không xấu hổ à, ngươi…”

“Ban ngày thì sao? Ban ngày cũng không phạm pháp”, Diệp Thành cười xấu xa, lập tức bế Sở Linh lên giường, bắt đầu quờ quạng xé quần áo mình.

“Diệp Thành, buổi tối được không, chúng ta…”

“Sư phụ”, Sở Linh còn chưa nói xong đã bị Tiểu Tịch Nhan ngắt lời, cô bé còn chưa nói xong đã đẩy cửa bước vào, nhưng đập vào mắt lại là một cảnh tượng rất đẹp: Sở Linh bị Diệp Thành đè dưới thân, hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch. Còn sư phụ Diệp Thành của cô bé thì cởi trần, hơn nữa hai tay còn đặt ở chỗ không nên đặt.

“Sư phụ, người với sư tổ đang làm gì thế?”, Tịch Nhan tò mò nhìn Diệp Thành và Sở Linh.

“Chúng ta…”, mặt Sở Linh thoáng chốc đỏ như quả cà chua, nhưng cô lại không biết nên nói thế nào, nói ban ngày ban mặt sư phụ con muốn sư tổ của con sao?

“Ừm Tịch Nhan à, không phải ta bảo con đi tu luyện sao? Có phải con lười biếng không?”, Diệp Thành vẫn mặt dày, nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, hơn nữa khi nói hắn vẫn giữ nguyên động tác đè Sở Linh dưới thân, một tay trên một tay dưới, đặt ở nơi không nên đặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play