“Thì ra tán gái lại đơn giản như vậy!”, Long Nhất xắn tay áo, sau đó sờ cái đầu trọc của mình, bước đi thật nhanh, hơn nữa tư thế còn rất kiêu ngạo, nhìn như tên lưu manh vô lại.

“Thật muốn đá cho ngươi một phát”, nhìn bóng lưng Long Nhất, Diệp Thành thở dài cảm thán, nhưng hắn vẫn nhìn theo hắn ta đi đến lương đình, dựa vào tường đá hứng thú quan sát.

“Người đẹp, ta muốn ngủ với cô”, Long Nhất lên tiếng, điều quan trọng là hắn ta nói câu này với vẻ mặt rất nghiêm túc.



Diệp Thành trợn tròn mắt, suýt thì quỳ lạy Long Nhất, ôi trời! Ngươi đúng là ca ca của ta!

Bốp!

Sau đó, một cái tát giòn giã vang lên, Long Nhất chạy ra ngay lập tức, trên má trái còn có dấu tay đỏ ửng, cả khuôn mặt lệch đi, thậm chí còn chảy cả máu mũi.

“Chiêu này không có tác dụng!”, Long Nhất che mặt nhìn Diệp Thành.

“Hàm súc một chút, hàm súc, ngươi hiểu không?”, Diệp Thành nói rồi còn làm động tác ra hiệu bằng tay.

“Hiểu rồi”, Long Nhất lại xắn tay áo chạy đi, nhìn Mộ Dung Diệu Tâm đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn ta lại quay đầu nhìn Diệp Thành.

“Ý tứ, ý tứ vào”.

“Hiểu rồi”, Long Nhất ra dấu đã hiểu, sau đó ngập ngừng nhìn Mộ Dung Diệu Tâm: “Người đẹp, cô có thể cho ta ngủ cùng không?”



“Aiya, mẹ kiếp!”, bên này Diệp Thành đã lấy tay đỡ trán.

Chát!

Một tiếng tát giòn giã nữa vang lên, Long Nhất lại chạy về.

Lần này má phải hắn ta bị đánh, bây giờ thì đã cân xứng, hai bên mũi đều đang chảy máu.

“Không ổn!”, Long Nhất lau máu mũi, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mong chờ.



“Ý tứ hơn nữa”, Diệp Thành cố gắng nói một cách ôn hoà nhã nhẵn, nói xong còn thử hỏi: “Hiểu không?”

“Hiểu”, Long Nhất gãi đầu, lần này tư thế đi đường không còn kiêu ngạo nữa, lén lén lút lút chạy tới, khi đến bên Mộ Dung Diệu Tâm, hắn ta còn hít một hơi thật sâu.

“Người đẹp, ta…”

Bốp!

Tiếng tát vẫn giòn tan, vang vọng như trước.

Lần này Diệp Thành ngẩng đầu, hai mắt nhìn theo Long Nhất bay ra ngoài tạo thành một vòng cung rất đẹp trên bầu trời.

Khụ khụ!

Thấy Long Nhất bị Mộ Dung Diệu Tâm tung một chưởng đánh bay ra ngoài, Diệp Thành ho khan, nhón chân rón rén lén lút rời đi: “Chuyện này không thể trách ta được”.

Không để ý đến Long Nhất nữa, Diệp Thành rẽ vài lần, sau đó chạy lên một căn lầu các.

Hắn vừa đẩy cửa vào phòng vừa nói với vẻ xấu xa: “Tiểu Linh Linh có nhớ ta không, ta…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play