Mỹ An gõ cửa phòng sách mấy tiếng rồi trực tiếp mở cửa bước vào, cô mang cho nước và thuốc cho anh. Thanh Bách rất nhanh uống xong thuốc cô đưa, Mỹ An liếc qua màn hình công việc và những giấy tờ trước mặt anh, không nhịn được khuyên nhủ:

“Công việc gác lại vài ngày cũng không sao, anh nên chú ý sức khỏe mình một chút vẫn hơn.”

“Ừ” - Thanh Bách thể mà lại nghe lời cô, tắt máy đứng dậy.

Mỹ An hài lòng gật đầu, vươn tay đỡ lấy anh. Mỹ An muốn đỡ anh về phòng ngủ nhưng Thanh Bạch lại ngăn lại:

“Tôi muốn đi tắm, khó chịu qua nay rồi”

“A? Tắm?” - Mỹ An mất mấy giây mới tiêu hóa được đều Thanh Bách nói - “Nhưng vết thương của anh tuyệt đối không thể chạm nước.”

“Vậy nên cô mới phải giúp tôi tắm” “Hả?” - Mỹ An thiếu chút nữa là hét lên đến khắp cả biệt thự đều nghe rõ - “Tôi đi gọi bác Hai, tôi sao giúp anh chuyện này được.”

Thanh Bách vươn tay bắt cô lại:

“Bác Hai lớn tuổi rồi, không cẩn thận bằng cô.”

Mỹ An chưa kịp lên tiếng phản đối đã thấy Thanh Bách giả vờ ôm vai mình nhăn nhó, hành động này của anh rõ ràng là muốn ép cô rồi. Mỹ An cứ đứng đó nhìn Thanh Bách, miệng muốn nói lại thôi. Thanh Bách nhìn cô bật cười, trêu chọc nói:

“Cô nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi chỉ nhờ cô giúp lau người chút thôi, tôi bây giờ cũng không tắm bình thường được.”

"À, à, vậy thì được” - Mỹ An bừng tỉnh nhỏ giọng đáp ứng.

Mỹ An đỡ Thanh Bách vào phòng tắm, mở nước ấm, tự tay thử nước xem vừa chưa sau đó lấy khăn thấm nước đưa cho Thanh Bách. Anh nhướng này nhìn cô, không hề có ý định cần lấy khăn.

“Giúp tôi cởi áo trước đã.”

Mỹ An tay chân lúng túng cúi mặt không nói, vươn tay qua giúp Thanh Bách cởi áo ra. Lúc trước là chăm sóc vết thương, mặc dù có ngại nhưng cũng không quá thẹn thùng. Bây giờ cả hai đang ở trong phòng tắm, loại địa điểm tế nhị này quả thật khiến người ta tim đập tay run.

“Nhanh lên” - Thanh Bách thấy cô còn lề mề nên giục.

Mỹ An mất cả buổi mới cởi xong áo cho Thanh Bách, cô một lần nữa lấy khăn đưa qua cho Thanh Bách. Thanh Bách vẫn như cũ bất động không hề có ý tự muốn làm:

“Bác sĩ nói tay tôi không nên dùng sức, cô giúp tôi lau đi.”

“Chẳng phải anh còn một tay trái à?” - Mỹ An phản đối.

Thanh Bách thở dài một cái, tỏ ra thất vọng:

“Tôi thay cô đỡ một dao vậy mà nhờ có tí việc cô cũng từ chối”

Mỹ An nghiến răng thầm mắng anh là lưu manh, miễn cưỡng cầm lấy khăn lau qua loa trên trước ngực anh. Mỹ An không dám nhìn thẳng, đặc biệt là phải tránh né ánh mắt vô cùng gợn đòn của Thanh Bách.

“Cô không mở mắt ra làm sao biết chỗ mà lau?” - Thanh Bách khẽ cong

môi.

Mỹ An hừ một cái hơi ngẩng mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn ngực rắn

chắc màu mạch nha của anh. Mỹ An cắn răng dùng khăn lau từ cổ xuống vai rồi dần dần xuống bụng của anh, những giọt nước đọng lại lăn dài theo

đường cong hoàn mỹ của cơ bụng.

“Có đẹp không?” - Thanh Bách cúi người, dùng thanh âm trầm thấp thì thầm vào tai cô.

“Đẹp cái gì mà đẹp!” - Mỹ An hai đẩy anh ra, hai má đỏ ửng.

“Cô cũng đâu phải mới thấy lần đầu, đừng tỏ ra ngây thơ như vậy” - Thanh Bách tiếp tục khiêu khích bên tay cô.

Thanh Bạch thừa thắng xông lại, mấy khi có cơ hội để trêu chọc Mỹ An như này. Anh bước tới một bước bắt lấy tay Mỹ An kéo xuống phần đúng quần của mình.

“Hay cô cũng giúp tôi lau chỗ này một chút?”

Mặt Mỹ An thoát cái biến sắc, cô có thể cảm nhận được vật nào đó đang cương lên ngay cạnh tay mình. Mỹ An xấu hổ vô cùng, vung tay một cái đẩy Thanh Bách ra hét lên:

“Anh biến thái!” “A...” - Thanh Bách hít một hơi nén đau, Mỹ An dùng sức có hơi mạnh, Thanh Bách không cẩn thận bị động đến vết thương.

Mỹ An tức giận nắm chặt hai tay, bản thân rất muốn đánh Thanh Bách mấy cái nhưng lại nhìn tới khuôn mặt đau đớn của anh thì không nỡ. Mỹ An bước qua đỡ lấy, nghiến răng nói:

“Anh không thể đàng hoàng một chút à?”

Thanh Bách bày ra vẻ mặt vô tội nói:

“Tôi đã làm gì đâu, do cô đầu óc đen tối tự nghĩ nhiều thôi.”

Mỹ An lườm anh, bắt anh xoay người lại cho cô lau phần lưng. Mỹ An cẩn

thận từng chút một sợ đụng đến vết khâu, mỗi khi lau đến nơi có lưu vết sẹo mờ mờ động tác cũng hơi chậm lại. Dù sao Thanh Bách cũng vì cô chịu không ít khổ, cô cứ nhẫn nhịn anh một chút là được thôi.

Hơi nước xông lên ngày càng nhiều, mặt cả hai đều có chút đỏ, không khí trong nhà tắm cũng một lúc thêm ái muội. Động tác Mỹ An theo đó nhanh lên, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi thôi.

“Tôi giúp anh đến đây thôi, tôi ra ngoài trước” - Mỹ An vội đặt khăn xuống muốn bước ra cửa.

Thanh Bách sao có thể để cô đi dễ dàng như thế được, anh lần nữa nắm. lấy tay cô kéo lại:

“Ít nhất cũng giúp tôi mở khóa quần chứ?”

“Không!” - Mỹ An kịch liệt lắc đầu - “Tay của anh không phế đến mức đó, anh đừng có ép người quá đáng”

“Tôi lại cứ thích ép đấy” - Thanh Bách tiến tới một bước bất ngờ cúi xuống bao phủ lấy cánh môi của cô.

Thanh Bạch chỉ để nụ hôn này kéo dài có vài giây, khi Mỹ An kịp phản ứng là anh đã lui về sau. Mỹ An theo bản năng lấy tay che miệng lại, trừng mắt nhìn anh:

“Lưu Thanh Bách!”

“Sao? Cô muốn hôn nữa à?” - Thanh Bách đắc ý nói.

“A!” - Mỹ An gầm lên một cái, kiềm chế bản thân không lao vào đánh anh dứt khoát chạy ra ngoài.

Thanh Bách khẽ liếm môi, hương vị này lâu không nếm lại thật sự có chút nhớ nhung, thưởng thức rồi vô thức muốn nhiều hơn. Thanh Bách hành động như thế chẳng qua là vì ý nghĩa không cho phép Mỹ An tự ý quyết định cắt bỏ chuyện xưa. Một khi anh còn chưa hiểu rõ thì cô đừng hòng rời đi.

Bọn họ đã ở biệt thự ba ngày rồi, Thanh Bách mỗi ngày đều cảm thấy rất thoải mái, cảm giác nghỉ dưỡng tại nhà này không tồi chút nào. Thanh Bách từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Mỹ An đang mặc tạp dề ở trong bếp chạy qua chạy lại, thật sự có chút đáng yêu.

Bác Hai từ xa đi đến muốn đỡ lấy Thanh Bách, anh lắc đầu ý bảo không cầu, có chút suy tư hỏi:

“Trước đây cô ấy cũng như vậy sao?”

“Phải, mỗi ngày đều vào bếp nấu ăn chờ cậu chủ về, mỗi ngày đều ra cửa. đứng tới mặt trời xuống núi, cơm canh nguội lạnh. Đáng tiếc, cô Mỹ An có chờ đến đêm cũng không chờ được cậu” - Bác Hai chậm rãi nói, hồi tưởng lại chính ông cũng thấy đau xót.

Thanh Bách rũ mắt không trả lời, Mỹ An có phải rất hận anh không, hận nên mới làm ra nhiều chuyện sai lầm. Nếu lúc trước anh có thể sớm một chút đối tốt với Mỹ An thì ngày hôm nay cũng không rối ren đến mức này.

Mỹ An mang ra một tu canh củ dền thịt bằm bốc khói nghi ngút, lấy chén của anh múc mấy muỗng lớn:

“Anh ráng ăn nhiều chút, cái này bổ khí huyết.”

Thanh Bách gật đầu, cầm chén lên uống một ngụm, mùi vị rất quen, một số ký ức thời đại học lại ùa về trong anh. Lần trước có món sườn xào chua ngọt, lần này lại đến canh củ dền, người năm đó là Mỹ An hay Linh Chi, Thanh Bách bắt đầu thấy mơ hồ.

“Ngày mai tôi sẽ quay lại công ty làm việc, còn nghỉ nữa sẽ chẳng ai còn coi tôi ra gì mất” - Mỹ An chậm rãi nói.

“Vậy bình thường có người xem cô ra gì à? Trước khi tôi tìm ra kẻ gây chuyện, cô ngoan ngoãn ở đây giúp tôi” - Thanh Bách không tán thành nói.

“Anh một tháng không tìm ra, tôi cũng phải ở đây một tháng à? Anh

Mỹ An tất nhiên không từ chối, một ngày không làm việc cô liền cực kỳ sầu não. Mỹ An xem xét một lúc liền đổ mồ hôi, công việc của tổng giám đốc đúng là ở một tầng cao khác so với mấy việc cô từng làm.

Thanh Bách cũng không ngại, bảo Mỹ An kéo ghế đến ngồi rồi kiên nhẫn chỉ dẫn cho cô. Thanh Bách uống thuốc xong một lát liền muốn ngủ, Mỹ An một mình ở lại phòng sách tiếp tục xử lý công việc. Mỹ An nhìn laptop của

Thanh Bách ngay trước mắt, kho lưu trữ mật cô tìm kiếm bấy lâu như đang mời gọi cô xâm nhập.

Mỹ An ngồi trầm ngâm đến hơn nửa đêm, cô giằng xé giữa những suy nghĩ, rốt cuộc cô có nên nhân cơ hội này mà điều tra hay không? Thanh Bách tin tưởng cô, nếu cô làm vậy chẳng khác nào phản bội anh. Nếu cô xem rồi phát hiện anh thật sự hại gia đình mình, cô càng không biết nên làm gì tiếp thôi. Mỹ An hít sâu một hơi vươn tay về phía laptop của anh, cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Sao còn chưa ngủ?” - Bộ dạng Thanh Bách có chút xuề xòa của người còn đang buồn ngủ. Anh đột nhiên giật mình tỉnh dậy muốn đi nhìn Mỹ An, không ngờ cô không có trong phòng mà đèn phòng sách vẫn sáng.

“Bây giờ đi ngủ” - Mỹ An cong môi cười, ẩn tay vào phím tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play