“Anh xem hết video hướng dẫn rồi, anh sẽ nấu ớt chuông nhồi thịt nướng, chân giò hầm củ sen. Em có muốn ăn thêm gì nữa không?”
Mỹ An có chút không tin tưởng lắm, mấy món này không dễ nấu chút nào. Người chưa bao giờ xuống bếp như anh sao có
thể trong lần đầu nấu được.
“Em không cần nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ đó, có thể anh nấu không quá ngon nhưng chắc chắn là ăn được” - Thanh Bách bắt đầu lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra.
Mỹ An thấy anh tự tin như thế nên không cạn nữa, ngồi xuống ghế chờ nhìn anh nấu ăn. Thanh Bách nhanh tay lấy một miếng đệm lót cho Mỹ An, phải nói là anh đã ghi nhớ từng điều nhỏ nhặt nhất.
Thanh Bách làm rất chậm, từng bước từng bước theo hướng dẫn, Mỹ An thấy anh nghiêm túc như vậy cũng lên tiếng giúp đỡ. Dù cô không trực tiếp nấu thì cũng có thể chỉ anh nấu như nào mới ngon.
“Ăn xong em muốn đi đâu nữa không? Đông Quân nói em thường hay sang nhà họ chơi” - Thanh Bách đang múc thử một ít canh nếm thử.
“Mai khám thai xong chúng ta sang chơi, chủ yếu là em muốn đi xem Đông Quân và Thanh Xuân tiến triển đến đâu thôi.”
Thanh Bách thấy vị đã vừa miệng nhưng vẫn sợ cô thấy khó chịu, nên múc một muỗng nhỏ, thổi cho bớt nóng rồi đưa đến Mỹ An.
“Em thử xem, nếu vẫn thấy muốn nôn thì anh sẽ nêm nếm lại”
Mỹ An thấy rất ngon, mùi hương cũng thơm, có lẽ là do Thanh Bách tự tay nấu. Dù cho có ra sao thì cô nghĩ bản thân cũng sẽ ăn rất ngon lành.
“Em thấy ngon lắm”
Thanh Bách thở phào nhẹ nhõm, loay hoay hơn một tiếng đồng hồ cũng chỉ chờ mong Mỹ An có thể vừa miệng. Bữa cơm chiều đó hai người ăn rất vui vẻ, cô cũng ăn nhiều hơn bình thường.
“Em có tham lam không nếu hy vọng sau này anh đều nấu cho em ăn?” - Mỹ An nhìn thẳng vào mắt anh.
“Được, chỉ cần em muốn ăn, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ nấu” - Trong mắt Thanh Bách ánh lên niềm hạnh phúc.
Mỹ An ngồi nhìn anh rửa chén, thật sự Thanh Bách của lúc này không còn chút gì là tổng tài bá đạo. Anh chỉ đơn thuần là một người đàn ông đang học cách chăm sóc gia đình, một người đang học cách làm cha.
“Thanh Bạch, anh dọn đến đây đi”
“Em nói thật sao?” - Thanh Bách quay đầu lại hỏi, thiếu chút nữa đã đánh rơi cái chén trên tay.
“Thay vì anh cứ chạy qua chạy lại thì dọn hẳn đến đây cũng tiện hơn.”
“Không cần dọn gì hết, anh chỉ có một thân này thôi.” - Thanh Bách cong môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT