“Chào cô, tôi tên Lê Đông Quân, bé Đào hẳn phải nghịch ngợm lắm cô mới phải đến tận đây” - Đông Quân lịch sự đưa tay ra. 

Thanh Xuân bắt tay với anh, ánh mắt cô không giấu được có chút ngượng mộ, dù sao đứng trước một người xuất chúng như anh ta có mấy cô gái nào không có chút xao xuyến. 

“Anh hiểu lầm rồi, tôi là giáo viên thực tập ở lớp của bé Đào, bé Đào vẽ rất đẹp, được chọn đi thi, tôi đến để phụ đạo thêm cho bé thôi.” 

“Có anh trai nhà nào lại nghĩ xấu cho em mình vậy không hả?” - Bé Đào bĩu 

môi. 

VÀ vậy thì tốt quá, mong cô giúp đỡ bé Đào nhiều hơn” - Lê Đông Quân vừa cười vừa xoa đầu cô bé. 

“Mà khoan, có phải chị Mỹ An có thai thật không?” - Bé Đào gạt tay anh trai ra quay sang đưa tay sờ bụng cô. 

“Phải đó, trong này đang có một em bé đang lớn lên” - Mỹ An cười hiền. 

Bé Đào có chút không tin được, giống như phát hiện ra một báu vật mới cẩn thận sờ qua sờ lại. Đông Quân lại một lần nữa kéo bé Đào trở ra: 

“Em đừng có sờ loạn nữa” 

“Anh làm gì khẩn trương vậy, có phải con anh đâu.” 

Gương mặt mọi người bỗng dưng có chút khó coi, Thanh Xuân còn không nhịn được liếc nhìn Đông Quân thêm mấy cái. 

Người đàn ông tài giỏi như này vẫn bị cắm sừng à? 

“Lê Anh Đào! Anh không ở đây mấy tháng em liền trở nên hư hỏng vậy đúng không?” - Anh ta nghiêm mặt nhấc bổng cô bé lên. 

“Đông Quân, anh bỏ bé Đào xuống đi mà” - Mỹ An lắc đầu cười, hai anh em nhà này rõ ràng là thương nhau không hết nhưng lại cứ thích gây nhau. 

Đông Quân lườm cảnh cáo con bé rồi buông nó xuống, sau đó nhìn sang một người đang khó xử đứng bên cạnh giải thích: 

“Cô đừng nghe con bé nói linh tinh” 

Mỹ An để ý thầy cô giáo này cứ liên tục nhìn trộm Đông Quân nên lên tiếng 

làm rõ sự việc. 

“Anh nói thế cô giáo vẫn hiểu lầm thì sao? - Cô cong môi nói với Đông Quân sau đó lại quay sang Thanh Xuân - “Tôi và Đông Quân chỉ là bạn bè thôi.” 

“Vậy sao..” - Trong giọng điệu của không biết sao lại có chút vui vẻ. 

Sau khi tiễn cô giáo về, Đông Quân quay sang hỏi Mỹ An: 

“Khi nãy sao em lại muốn giải thích với cô ấy?” 

“Hình như người ta nhất kiến chung tình với anh đó.” 

Đông Quân nhớ tới dáng vẻ của Thanh Xuân lúc nãy, rõ ràng là không có bất thường hết vậy mà Mỹ An lại nói người ta thích anh. 

“Anh không phủ nhận là anh rất có sức thu hút nhưng không thể ai gặp cũng yêu đâu.” 

“Thật đó, người ta nhìn anh tới hai mắt lấp lánh sao” - Mỹ An vẫn tin tưởng vào nhận định của mình. Bởi vì anh mắt đó thật sự quá giống ánh mắt cô nhìn Thanh Bách ngày xưa. 

“Nếu mà cô Thanh Xuân và anh em thật sự đến với nhau thì anh em trâu già gặm cỏ non thật rồi” - Bè Đào lại muốn trêu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play