Mỹ An biết cũng không thể giấu mãi, nên kể rõ sự việc Thanh Bách đã lừa cô lấy USB. Đông Quân nghe xong lộ rõ vẻ tức giận:
“Anh ta đúng là phụ chân tình của em”
“Em cũng đã phụ anh ấy mà, không sao cả, em nghĩ thông suốt rồi.” - Sau khi biết mình mang thai Mỹ An đối với mọi chuyện không còn nặng nề nữa.
“Em dễ dàng tha thứ vậy sao?”
“Không phải tha thứ, là không muốn nói đến”
Đông Quân hít sâu một hơi, nói ra tin tức mà Mỹ Tâm muốn anh che giấu Mỹ An:
“Thật ra bên phía thuộc hạ của Tấn Khang cũng gặp chuyện rồi, tên tài xế đã bị Lưu Văn Trường đưa đi”.
“Chúng ta mất hết rồi” - Mỹ An cười khổ.
Đông Quân VỖ VỖ bàn tay cô:
“Không có gì là mất hết cả, chúng ta vẫn còn bác Hải, vẫn còn lời khai của tên tài xế”
“Bao nhiêu đó chưa đủ để buộc tội ông ta, hơn nữa tên tài xế cho lời khai khi đang bị hành hung, cảnh sát sẽ không xem đó là bằng chứng có thể tin được” - Mỹ An nói.
Đông Quần tất nhiên cũng hiểu những chuyện này, hiện tại bọn họ hầu như đã mất tất cả lợi thế.
“Em không trơ mắt nhìn ông ta rời khỏi thành phố B đầu” - Mỹ An hạ quyết tâm - “Trước mắt anh cứ đem tất cả những gì chúng ta có mang đi tố cáo, giữ chân được ông ta bao lâu thì cứ giữ”
“Mỹ A, em rốt cuộc muốn làm gì?” - Đông Quân cảm thấy cô đang âm thầm tính toán điều gì đó.
“Từ từ anh sẽ biết”
Đông Quân không hỏi thêm nữa, khuyên cô nghỉ ngơi sớm rồi ra ngoài. Không ngờ vừa ra đến cửa anh lại bắt gặp Thanh Bách đang muốn vào. Đông Quân không nói hai lời trực tiếp lao quá nắm lấy cổ áo anh lôi đi.
Thanh Bách cũng chịu thua nắm lại cổ áo anh, hai người giằng co một lúc liền bị y tá trực đêm chú ý đành dừng tay lại kéo nhau ra một góc.
“Ai cho phép anh đến đây?” - Đông Quân gằn giọng. .
Đam Mỹ Sắc“Anh đến được còn tôi thì không à? Tôi cần anh cho phép chắc”
“Lưu Thanh Bách, anh đừng quên bản thân vừa làm ra loại chuyện khốn nạn gì” - Đông Quân siết chặt hai tay, nếu không phải đây là bệnh viện anh ta đã đấm Thanh Bách mấy cái đòi lại công bằng cho Mỹ An.
Thanh Bách nhếch môi:
“Nếu đổi lại anh là tôi, anh nghĩ bây giờ tôi đang cảm thấy ra sao? Tôi xem Mỹ An còn quý trọng hơn cả sinh mệnh mình”
“Anh nói anh xem cô ấy như mạng vậy mà vẫn tổn thương cô ấy?”
Thanh Bách cười trừ, anh không muốn giải thích, bởi vì câu chuyện của bọn họ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thôi.
“Tôi không đến để đôi co với anh, tôi chỉ cần nhìn thấy Mỹ An sẽ tự rời đi. Tôi cũng biết cô ấy không muốn nhìn thấy tôi”
“Mỹ An rất ổn và sẽ ổn hơn rất nhiều nếu anh không xuất hiện” - Đông Quân kiên quyết không cho Thanh Bách vào.
“Đông Quân, tôi thật lòng cảm ơn anh vì đã chăm sóc cô ấy thay tôi nhưng anh hiểu rõ mà, chuyện của chúng tôi anh không xen vào được”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT