*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Mỹ An không biết giữa hai kia vừa xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy cô và anh rời đi như thế thật không phải phép. Dù sao chủ tịch Quang cũng rất lịch sự đón tiếp bọn họ, không hợp tác thành công cũng giữ lại chút thể diện cho nhau chứ.
“Thanh Bách, anh kéo tôi làm cái gì? Còn chưa chào người ta một tiếng nữa.” “Cô muốn quay vào đó nói chuyện với anh ta lắm hả?" - Thanh Bách nắm chặt cánh tay Mỹ An.
“Anh tức giận chuyện gì vậy?” - Mỹ An hoàn toàn hoang mang trước thái độ bực dọc này của Thanh Bách, cô vừa mới đi vệ sinh vào còn chưa kịp hiểu gì mà.
Lưu Thanh Bách ghét nhất chính là dáng vẻ tỏ ra vô tội này của cô, anh tự hỏi cô còn ở sau lưng anh quyến rũ bao người đàn ông nữa. Vừa nãy nghe Thế Quang nói sớm để ý với cô từ khi anh và cô vẫn còn là vợ chồng, Thanh Bách có cảm giác như mình bị phản bội, sừng trên đầu bỗng dưng như đang nhú lên.
Thanh Bách lôi Mỹ An một mạch ra nhà xe, không chút lưu tình nhét cô vào trong xe, mạnh bạo đè cô xuống cưỡng hôn cô. Mỹ An chưa kịp bình tĩnh lại hơi thở đã bị cướp đoạt, hai tay cô nằm lại thành đấm liên tục tấn công lên lưng Thanh Bạch nhưng anh vẫn không mảy may phản ứng.
"... Um..."
Lưu Thanh Bách dồn hết tức giận vào nụ hôn này, không những tham luyến xâm chiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô còn dùng răng cắn xuống đôi môi mỏng manh kia đến sưng tấy.
Mỹ An vì đau mà nhíu mày, thật sự không nhịn được nữa cố gắng xoay người dùng sức ở chân đá anh. Thanh Bách không phòng bị kịp đành phải buông Mỹ An ra.
“Anh bị điện hả!” - Mỹ An lui sát về cửa xe, tay không dám chạm vào môi mình, cô cảm giác nó bị dày vò rất đáng thương.
Lưu Thanh Bách nhếch môi cười, anh chắc là bị điện thật rồi, bị điện mới năm lần bảy lượt đối tốt với Mỹ An.
“Lưu Thanh Bách, anh đừng có suốt ngày xem tôi như một món đồ nữa được không? Tôi là con người, tôi cũng biết vui buồn, tôi không thể chấp nhận sự vô lý này của anh mãi được."
“Cô không chấp nhận thì cô định làm gì?” - Thanh Bách mở điện thoại ra đưa đến trước mặt cô - "Cô đừng quên tôi đang nằm giữ những bức ảnh này, nếu cô còn chống đối tôi nữa thì đừng trách tôi nhẫn tâm”
“Anh có ngon thì tung nó ra hết đi, tôi cũng mệt lắm rồi, anh đừng có vài ngày lại lấy ra uy hiếp tôi nữa" - Mỹ An cứng rắn nói.
Lưu Thạnh Bách không ngờ cô sẽ nói ra lời bất cần như thế, Thanh Bách vẫn luôn dọa cô, anh cũng sẽ không tung ra ảnh cô lõa thể thật đâu. Anh hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh, anh cũng không muốn cùng Mỹ An đi đến đường cùng.
“Tôi đã nói có cách xa Thanh Tùng ra, sao lại không nghe lời vậy? Cô không thật sự định nghe theo nó cả hai cùng dắt tay nhau về Tập đoàn Lưu gia đó chứ?”
Mỹ An dù trước đây từng có suy nghĩ đó thì bây giờ cũng không còn nữa, chắc chắn là không còn một chút nào. “Tôi thề với anh, tôi chắc chắn không có ý định đó. Anh đã hài lòng chưa?” “Nếu không có thì tại sao cứ suốt ngày đeo bám lấy nhau?” - Thanh Bách gằn giọng hỏi.
“Làm ơn đi, người đeo bám là em trai của anh không phải tôi. Tôi đã nhiều lần nói với Thanh Tùng đừng phí tâm vì tôi nữa là anh ấy cố chấp không nghe. Anh em nhà các người giống nhau quá thể đều cứng đầu chẳng chịu quan tâm cảm nhận người khác”
“Cô!” - Lưu Thanh Bách vừa định quay sang bắt lấy Mỹ An nhưng bản thân cố gắng kiềm chế. Điểm này Mỹ An nói có phần đúng, đúng ở chỗ Thanh Tùng, Thanh Bạch tất nhiên không nhận mình là kẻ sai.
“Anh xong rồi đúng không? - Mỹ An lạnh nhạt hỏi, không đợi anh trả lời trực tiếp mở cửa xe bước ra ngoài - "Tạm biệt"
Thanh Bách ở trong xe nhìn Mỹ An một mình đi trên đường trong lòng rất muốn gọi cô trở lại nhưng cơn giận vẫn đang che lấp khắp người anh. Thanh Bách cứ vậy lái xe lướt qua cô.
Mỹ An đi bộ một lát liền cảm thấy mình ngu ngốc, thiệt thòi cũng đã chịu rồi, môi cũng ra nông nổi này rồi, cần gì làm cứng xuống xe. Nhà hàng kia cách trạm xe bus vô cùng xa, hai bàn chân trong giày cao gót của Mỹ An đang sắp sưng lên luôn rồi.
Mỹ An mặc dù uất ức nhưng cũng không phiền muộn nhiều như trước nữa, đối với loại tính cách có phần không toàn vẹn này của Thanh Bách đã sớm hiểu rõ. Mỹ An đã không còn mang tâm tư yêu đương với anh nên mọi chuyện cứ quy về bị ông chủ trách cứ ức hiếp chút đi, nghĩ thể cũng sống đơn giản hơn.
“Người đẹp, có muốn đi nhờ xe chút không?” “Chủ tịch Quang.”
Thể Quang mơ hồ đoán được hai người họ sẽ xảy ra tranh cãi nên cứ thử vận may chạy theo thử xem sao, ai ngờ thật sự “nhặt” được mỹ nhân. Mỹ An tất nhiên không từ chối ngồi vào xe anh ta, cô cũng không phải mặt dày mà vì không đi nổi nữa.
“Thanh Bách đúng là nhẫn tâm mà”.
Mỹ An chỉ gật đầu cười dù sao cũng đang ngồi trong xe đối tác, cô đâu có ngốc mà hùa theo nói xấu ông chủ của mình.
“Xin lỗi cô, Thanh Bách nổi nóng có lẽ là do tôi, tôi không ngờ sẽ làm tổn hại cố" - Thế Quang nhìn đôi môi sưng tấy của Mỹ An lòng vô cùng khó chịu.
Hai mắt Mỹ An chợt run lên, cô không ngờ giữa hai người bọn họ đã từng có duyên gặp gỡ sớm vậy, hơn nữa Thể Quang còn nhớ mãi không quên.
"Thoạt nhìn ban đầu cô cũng không khác những tiểu thư ở đó nhưng tôi lại vô tình thấy được cô trốn ở một góc, nhân lúc không ai thấy cởi đôi giày cao gót ra, mang vào một đội bata tự chuẩn bị. Cô còn dùng chân váy dài để phủ mất nó nữa, tôi cũng nhớ rõ khi cô nhìn thấy tôi phản ứng đầu tiên là chạy đen che miệng tôi, bảo tôi đừng có nói với ai" - Thế Quang vừa hồi tưởng lại vừa cười.
Mỹ An gãi gãi đầu, sao cô không có chút ấn tượng nào hết vậy, đúng là cô rất thường tráo giày cao gót với giày bata nhưng cuộc gặp gỡ với Thể Quang cô sớm đã quên béng mất.
“Lần kế tiếp gặp lại, cô đã đứng bên cạnh Thanh Bách rồi” - Anh thở dài một tiếng - "Tôi không biết tại sao lúc đó tôi thấy có chút mất mát.”
Thế Quang lớn tuổi hơn có rất nhiều, có thể thấy lúc anh bắt đầu lập nghiệp cô vẫn là cô bé. Cô không hề biết mình trong anh lại có một vị trí như thế, không lớn lao gì những khiến người ta lưu luyến.