“Thì ông bảo đã dặn dò em quan tâm chị cẩn thận vậy mà vẫn để mọi thứ nát bét như bây giờ” - Phan Kiệt nhún vai.
“Ông ấy đã bảo em giấu diếm mọi chuyện đúng không?” - Mỹ An cũng đã ngầm đoán ra.
Đến thời điểm này Phan Kiệt thản nhiên thừa nhận
“Phải, ông ấy muốn em giúp đỡ chị cũng muốn em giữ chó tránh xa sự thật. Em chỉ nghe theo ông ấy vế trước thôi, về sau thì miễn đi. Ai cũng xứng đáng biết được chuyện gì đã xảy ra với cuộc đời mình, em không đồng tình việc che giấu”
“Em nghĩ chị đang làm đúng sao? Việc cứ lao đầu vào trả thù và làm tổn thương cả người yêu thương mình?” - Mỹ An mím môi.
“Đúng hay sai không phải để người ngoài nói, lòng chị sẽ tự biết”
Mỹ An bước xuống xe, cô đứng ở trước cửa suy tư, cuối cùng quyết định không vào vội mà ra gọi cuộc một cuộc điện thoại.
“Thanh Bách, là em đây” - Chưa bao giờ Mỹ An dùng giọng điệu dè dặt như thế, cô sợ anh không muốn nhận điện thoại của cô.
“Anh biết”
“Chú Trung về nước rồi, muốn gặp em để nói chuyện năm xưa, em nghĩ anh cũng nên được nghe”
“Được, anh sẽ đến”
Mỹ An cúp điện thoại xong liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thanh Bách cũng chưa chán ghét cô lắm.
Chú Trung nhìn thấy Mỹ An liền lộ ra một chút áy náy, nhẹ giọng bảo:
“Chú xin lỗi”
Mỹ An lắc đầu, cười nói:
“Đừng xin lỗi con, chú có làm sai gì đâu.”
Chú Trung thở dài, ông thật sự đã sai rồi, chỉ là ông không sao sửa sai được nữa.
“Con có gọi Thanh Bách đến, chuyện năm xưa con nghĩ anh ấy cũng nên được biết rõ chân tướng”.
“Thôi cũng được, ân oán năm đó đáng lẽ không nên gieo lên người mấy đứa nhỏ tụi con nhưng mọi chuyện đã lỡ hết rồi. Đợi Thanh Bách đến, chú sẽ nói luôn vậy.”
Phan Kiệt pha một bình trà ngon mang ra đặt lên bàn cho mọi người, cậu ngồi kéo ghế ngồi ở một bên nhìn ba người họ trò chuyện với nhau. Dù không ai bày ra vẻ mặt khó chịu nhưng bầu không khí căng thẳng này thật sự khó thở quá.
“Chú, cha Mỹ An, cha Thanh Bách và cả Thu Huệ đều là bạn từ thời cấp ba.”
Câu mở đầu của Phan Tấn Trung khiến cho Thanh Bách và Mỹ An không khỏi hít sâu một hơi.
“Cha con và cha Thanh Bách đều thích mẹ con, bà ấy thật sự rất đẹp, con và chị con bây giờ đều không so được với bà ấy năm đó” - Ông bắt đầu hồi tưởng lại.
“Mẹ con thì chỉ thích Văn Trường thôi, bọn họ là một đôi được nhiều người
ngưỡng mộ. Cha con biết bản thân không có cơ hội nên vẫn luôn chúc phúc cho hai người. Sau này Văn Trường đi tu nghiệp ở nước ngoài hai năm, cứ nghĩ sau hai năm sẽ là một đám cưới viên mãn với Thu Huệ, ai mà ngờ được biến cố xảy ra”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT