*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Văn Trường bắt đầu cô lập Tâm An, ông ta gây sức ép không cho những công ty khác hợp tác với chị em cô. Một mình Đông Quân là không đủ, Mỹ An cần phải kiếm thêm đối tác.
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là chủ tịch Quang, dù bây giờ gặp lại có chút khó xử nhưng vì công ty, cô đành mặt dày vậy. Thế Quang là người hiểu lý lẽ, tất nhiên không nhắc lại chuyện cũ, bàn chuyện làm ăn cũng rất thoải mái.
“Tôi tin tưởng cô và chị gái cô, hợp tác với hai người không có gì là không thể, nhưng cô nhớ kỹ, đối với tranh đấu của mọi người tôi muốn đứng ngoài” - Thể Quang vẫn là người đặt lợi ích lên trước nhất.
Việc tập đoàn Lưu gia và công ty Tâm An đối đầu nhau là chuyện cả giới kinh doanh giờ đều biết. Lúc này đứng về phía ai cũng không có lợi cả, Thế Quang không ngại hợp tác với Tâm Anh nhưng cũng không muốn đắc tội với Lưu gia.
“Anh yên tâm, chuyện làm ăn của chúng ta chỉ là công việc đơn thuần, không xen lẫn chuyện tư” - Mỹ An nâng ly chúc cho cả hai hợp tác thành công.
Thế Quang lắc lắc ly rượu một chút, vẫn không nhịn được hỏi:
“Thật sự không ngờ tới cô đã rời khỏi Bách Niên, tôi cứ tưởng Thanh Bạch sẽ không bao giờ để cô rời đi”
Mỹ An chỉ cười nhẹ không đáp.
“Chuyện hai người ly hôn tuy không làm rầm rộ nhưng ai cũng đã biết rồi, tôi chỉ là hiếu kỳ chút thôi. Mong là cô vẫn ổn”
“Anh nhìn tôi bây giờ thì biết là tôi ổn mà” - Mỹ An nhún vai.
Thế Quang gật gù:
“Thật ra người phụ nữ xuất sắc như cô thì đứng bên cạnh người khác hay đứng một mình cũng đều tỏa sáng cả”.
“Tôi biết không nên nhắc lại nhưng tôi chỉ muốn anh hiểu, chuyện lần đó là do Linh Chi dở trò trong rượu của phục vụ. Cả bốn chúng ta đều không xảy ra chuyện gì cả” - Mỹ An cảm thấy nên có một lời giải thích với anh ta, không nên để trong lòng Thế Quang còn vướng bận mãi.
“Hóa ra là thế, không sao, tôi quên rồi” - Mặt Thế Quang vẫn không để lộ cảm xúc gì nhưng tay anh khẽ miết nhẹ ly rượu.
Chủ tịch Quang đồng ý hợp tác với Tâm An khiến cho áp lực của mọi người tạm thời được giảm thiểu nhưng vẫn còn nhiều chuyện còn đó. Mỹ An phải nhanh chóng ổn định Tâm An sau đó dồn tâm sức điều tra vụ án năm xưa nếu cứ kéo dài thì Lưu Văn Trường sẽ lại trốn đi mất.
“Em làm việc cũng nên có giờ giấc, đừng lao lực quá” - Mỹ Tâm đi sang văn phòng nhìn Mỹ An đau lòng nói.
“Ngày nào chị cũng tăng ca, em nhìn chị vất vả cũng phải cố lên chứ” - Mỹ An biết chị gái cũng đau lao lực không khác gì cô.
Mỹ An cứ làm cho đến khi đèn đường đã lên hết, cô mệt mỏi vươn vai, thu dọn rồi chuẩn bị rời khỏi công ty. Lúc này cô mới nhận ra công ty ngoài mấy người bảo vệ trước cổng thì cũng chỉ có cô mà thôi.
Mỹ An thở dài bước ra ngoài, không ngờ chờ đợi cô lại là Thanh Bách. Anh đang để hai tay vào túi quần, tựa người vào xe, không biết anh đã đứng đây bao lâu.
“Sao tan làm muộn thế?”.
Mỹ An gắng gượng nặn ra một nụ cười, anh hỏi cô một câu mà cô không biết phải trả lời làm sao mới phải.
“Chuyện tập đoàn gây khó dễ cho em, có cần anh giúp đỡ không?”
“Chỉ cần anh chọn đứng ngoài cuộc đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi” - Mỹ An không mặn không nhạt đáp.
Thanh Bách thật sự rất muốn lên tiếng mời cô vào trong xe nhưng quan hệ của bọn họ bây giờ xa cách đến lạ lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT