*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mỹ An vội vàng chạy theo anh nhưng bị vệ sĩ ngăn lại:
'Thanh Bách, anh không được làm như thế, mau thả em ra." Đáng tiếc Mỹ An chỉ đang gào lên trong vô vọng, chuyện xe của Thanh Bách đã đi xa rồi. Mỹ An quay trở vào nhà nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hoang mang của bác Hai.
"Anh ấy giam lỏng tôi, anh ấy không muốn hại tôi đâu. Chỉ là khi quá sợ mất một người, con người ta thường không còn tỉnh táo nữa." - Mỹ An hiếu rất rõ anh, cô không tức giận chỉ là thấy buồn.
“Sao hai người lại ra nông nổi này...” - Bác Hai sầu não hỏi, ông đã nhìn bọn họ dày vò nhau nhiều năm như vậy.
Mỹ An lắc đầu, cô bước ra vườn, nhìn ngắm cây tử đinh hương năm đó mình trồng. cô ngồi xuống tựa vào thân cây, ngửa mặt lên nhìn những cánh hoa rợn ngợp trước mắt. Hoa tử đinh hương tượng trưng cho mối tình đầu, tượng trưng cho tình yêu của anh và cô. không những như thế, người ta con cô một truyền thuyết, cô gái nào cầm hoa tử đinh hương sẽ không bao giờ được mang nhẫn cưới. Mỹ An nhớ năm đó hai người kết hôn,
cô đã cầm trên tên một bó hoa tử đinh hương, hôn lễ năm đó cũng không cô nhẫn cưới.
"cô lẽ mọi thứ đã được định sẵn từ trước rồi." - Mỹ An nhặt một nhành hoa tử đinh hương cài lên tóc.
Mỹ An quay trở vào nhà, cô gọi điện cho Mỹ Tâm, muốn chị nhanh chóng tới đây 'cứu' mình. Mỹ Tâm hỏi cô lần cuối:
"Em suy nghĩ kỹ chưa, lần này rời đi thì không còn quay lại được nữa đâu."
"Chị nghĩ em còn có thể quay lại sao?"
"Được, chị sẽ nhanh chóng dẫn
người tới đó."
Mỹ An bước vào phòng của cả hai, thu dọn một ít đồ đạc cần thiết, cô luyến tiếc nhìn những khung hình trên bàn. Bọn họ đã cùng nhau trải qua hết tất cả cung bậc cảm xúc trong tình yêu, bọn họ đã cùng nhau đi lên tột đỉnh hân hoan và tận cùng đau khổ. Với cô, cô lẽ như thế là đủ rồi.
Mỹ Tâm và người của Trần gia tới rất nhanh, hai phe vệ sĩ giằng co nhau quyết liệt. Thanh Bách cũng nhận được tin mà trở về, anh mặc kệ Mỹ Tâm ở ngoài gấp gáp vào nhà tìm Mỹ An.
Anh thấy Mỹ An đã dọn sẵn vali, không còn chút gì lưu luyến nữa. Trái
"Được, đi đi."
Mỹ An hít sâu một hơi, bước qua anh. Trong lòng cả hai đều đang không ngừng thét gào, tình yêu họ dành cho nhau sẽ không chết đi mà vì chuyện này càng trở nên âm ỉ. Anh biết bản thân không giữ được cô nữa, cũng biết
rằng câu chuyện này không viết tiếp được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT