“Anh vốn nghĩ bản thân có thể sống tốt khi không có em nhưng ngày mà lão Kiều gọi cho anh. Anh có thể cảm nhận được trái tim mình đau nhói, sau đó nhìn thấy em đứng ra mở họp báo, anh nhớ bản thân đã xem lại video đó trên chục lần. Cuối cùng anh chỉ có thể vứt hết tự tôn mà chạy đến đây tìm em."
Mỹ An cúi mặt, cô cũng từng là một người yêu đơn phương, cô hiểu rõ những khổ sở này. Mỹ An cũng từng có
đoạn thời gian có cảm tình với Đông Quân nhưng rồi cô nhận ra, cô đã lầm tưởng anh ta là Thanh Bách. !“Đông Quân, em không muốn từ chối anh nữa, vậy nên đây sẽ là lời từ chối cuối cùng. Anh luôn là người bạn em trận trọng nhất, anh và bé Đào, em sớm đã xem như người thân. của em. Giữa chúng ta sẽ không bao giờ có tình cảm nam nữ
“Em nói dối, vậy em giải thích nụ hôn khi đó là sao?” - Đông Quân cười khổ, cố chống chế để không lộ dáng vẻ chật vật lúc này.
Mỹ An đứng dậy, quay người bước trở vào nhà:
“Anh nhớ rõ mà, lúc ta hôn nhau em đã gọi tên Thanh Bách”
Mỹ An nói câu cuối này tựa như đã tàn nhẫn cắt đứt mọi khả năng giữ cô và Đông Quân.
“Anh thật sự muốn em ở nhà à?” - Mỹ An nhướn mày.
Thanh Bách nghẹn họng, miệng anh thì nói thế thôi nhưng anh muốn nhất vẫn là Mỹ An đến đây. Anh gom hết tài liệu trên bàn của Mỹ An lại, trầm giọng nói:
“Em không được xem nữa, anh giúp em”.
“Không cần đâu mà” - Mỹ An ra sức lắc đầu, cô thật sự đã khỏe lại rồi.
Thanh Bách không cho cô từ chối, ôm hết tài liệu về phòng mình. Mỹ An không biết làm sao đành chạy theo. Anh ôm lấy hai vai cô, ẩn cô xuống sofa, dịu dàng nói:
“Việc của em là chỉ cần ngồi đây thôi, nếu mệt quá thì nằm ra cũng được. Anh sẽ xử lý hết việc của em”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT