Đông Quân không biết nên cảm thấy buồn hay vui vì em gái quá hiểu chuyện như này, đáng tiếc anh lại không thể nghĩ thông như thế. 

“Anh chưa từng có cảm tình đặc biệt với ai cả, anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, anh không muốn mấy mươi năm kế tiếp vẫn phải cô độc đi tìm kiếm tình yêu”. 

Anh Đào VỖ VỖ vai anh trai, suy cho cùng thì cô bé cũng  chỉ là một đứa trẻ, khó mà hiểu thấu tình yêu của người lớn. 

Đông Quân luôn túc trực ở bên giường Mỹ An nửa bước không rời, anh ta sợ nửa đêm cô lại sốt cao hơn. Mỹ An ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên hoảng sợ. Đông Quân đều dịu dàng nắm lấy tay cô: 

“Đừng lo, có anh ở đây”. 

Dẫu trong cơn mê man Mỹ An có gọi tên Thanh Bách, Đông Quân vẫn không thái đổi sắc mặt, thật lòng lo lắng cho cô. Đông Quân lúc đầu cũng không yêu thích Mỹ An, cô là từng chút từng chút một bước vào cuộc sống của anh, chiếm trọn trái tim anh. Những kiểu tình cảm này giống như lửa than, không cháy to nhưng âm ỉmãi. 

Thanh Bách không dám đi tìm Mỹ An sợ cô né tránh mình, chỉ có thể mang theo hy vọng Mỹ An sẽ đến công ty làm việc. Dù sao trước giờ Mỹ An đối với công việc luôn có tính kỷ luật cao. Đợi mãi không thấy cô, cũng không dám gọi điện, anh đành qua nhà Minh Thái: !“Cậu gọi hỏi Mỹ An hôm nay có đến không?” 

Minh Thái vừa nghe là biết bọn họ lại có chuyện rồi, nhanh chóng giúp anh gọi một cuộc. 

“Mở loa cho tôi nghe nữa” - Thanh Bách đề nghị. 

Lúc này Mỹ An vẫn còn ngủ say, Đông Quân nghe tiếng chuông điện thoại reo sợ sẽ đánh thức cô nên cầm ra ngoài nghe. 

“Mỹ An, hôm nay cô có đến công ty không?” 

“Cô ấy không đến đâu, cô ấy không được khỏe lắm” - Đông Quân bình thản đáp. 

Cả Thanh Bách và Minh Thái điếng người, tại sao lại có một người đàn ông nghe điện thoại chứ? 

“Anh... anh là ai? Mỹ An đâu rồi?” 

“Tôi là Lê Đông Quân, cô ấy đang ngủ, cô ấy ở chỗ tôi rất tốt không cần lo lắng” - Anh ta nói xong thì dập máy luôn. 

Minh Thái bên này sắc mặt khó coi nhìn lên Thanh Bách thì còn tệ hơn nhiều, cuộc điện thoại này gọi xong không chừng còn tan hoang hơn trước. 

“Tổng giám đốc, anh đừng tức giận, chuyện đâu còn có đó." 

Không ngờ câu trả lời của Thanh Bạch lại là: “Tôi làm gì có tư cách tức giận” 

Minh Thái bị dọa sợ luôn rồi, tình hình này là gì đây, gương mặt bất lực hiếm thấy của Thanh Bách lại là gì nữa đây. 

“Xảy ra chuyện gì nữa sao? Tôi nghe Tiến Thành nói đã giải quyết xong Linh Chi rồi mà” 

“Tôi là người có tội thì giải quyết làm sao?” - Thanh Bách cười khổ - “Minh Thái à, hóa ra từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu có một mình Mỹ An thôi”. 

Minh Thái nghe vậy lại càng mờ mịt hơn, Thanh Bách kể qua loa lại cho cậu nghe sự tình. Minh Thái câm nín luôn, chuyện này còn rắc rối hơn 7749 cái tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình cộng lại. 

“Giờ anh định làm sao?”. 

“Vậy sao?” - Mỹ An cau mày, Minh Thái biết có lẽ Thanh Bách cũng đã biết. Chắc anh lại đang suy diễn lung tung rồi nhưng bây giờ Mỹ An mệt quá cố không nghĩ nhiều được. 

“Em chưa khỏe hẳn đâu, nằm xuống một lát nữa đi, anh đi xem cháo nấu xong chưa”. 

Mỹ An gật đầu nghe theo anh ta, nếu nói ông trời bạc đãi cô cũng không đúng, ông trời ưu ái cô cực kỳ, chỉ là có phần quá tay. 

Anh Đào mang cháo vào cho Mỹ An cũng sẵn tiện nói tốt mấy câu cho anh trai mình: 

“Anh em cả đêm không ngủ giờ lại phải đi xử lý công việc rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play