Mỹ An vẫn còn mơ hồ chưa hiểu, rốt cuộc ý tứ trong lời nói của Thanh Bách là gì.
“Mỹ An, anh vẫn luôn là một kẻ hồ đồ, em có thể cùng anh nhớ lại những chuyện trước đây. Giúp anh hiểu rõ, rốt cuộc bản thân đã phải lòng ai không?” Cô nghe không hiểu, nhớ lại chuyện trước đây là nhớ chuyện gì?
“Anh muốn nhắc lại chuyện gì?”
“Em có thể kể từ lần đầu em gặp anh không?” - Thanh Bách nói với giọng vô cùng khẩn thiết, bởi vì anh không hề nhớ mình đã gặp gỡ cô như thế nào.
Mười năm trước, Mỹ An chỉ là cô bé mười tám tuổi đơn thuần, cả ngày đắn đo không biết nên thi vào trường đại học nào. Một lần tình cờ theo cha đi dự tiệc đã gặp được Thanh Bách. Lúc này anh đã bắt đầu dấn thân vào thương trường, hai người chỉ qua loa gật đầu với nhau sau khi được hai ông bố giới thiệu. !Mỹ An cũng không chú ý đến anh, cô đi ra ban công hóng gió, trong đầu vẫn là suy nghĩ không biết nên chọn trường gì. Cô đang phân vân hai nơi nên quyết định tung đồng xu để chọn, không ngờ đồng xu văng ra ngoài, Mỹ An với tay ra bắt lấy.
“Cẩn thận” - Thanh Bách đột nhiên xuất hiện ôm lấy eo cô giữ cô tránh bị ngã khỏi ban công - “Không thấy nguy hiểm
à?"
Trái tim thiếu nữ của Mỹ An điên cuồng loạn nhịp, cô xấu
hổ nói:
“Cảm ơn anh, tôi bất cẩn quá”. Thanh Bách buông cô ra, không mặn không nhạt hỏi: “Cô vừa làm rơi thứ gì đấy?”
“Một đồng xu thôi, tôi có chuyện khó nghĩ nên tính tung đồng xu để quyết định”.
Thanh Bách lấy từ trong túi áo ra một cái huy hiệu đưa cho cô:
“Thứ này có thể thay cho đồng xu nhưng cô nên hiểu vận mệnh của mình không thể để ông trời quyết định thay”
Anh nói xong thì quay lưng trở về bữa tiệc để một mình Mỹ An ở đó hai má ửng hồng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn huy hiệu trong tay, là huy hiệu của một trường đại học. Mỹ An hạ quyết tâm, cô không đắn đo nữa, cứ quyết định là trường này đi.
“Anh cứ đợi đó, tôi sẽ gặp lại anh”
Nhưng Mỹ An có thể cảm nhận được, người càng tỏ ra ổn lại là người đau đớn hơn cả. Đêm đó Mỹ An ngủ không được, cô thấy không an tâm, cô đoán Thanh Bách có lẽ đang ở một nơi nào đó khổ sở. Cô chạy lại sân bóng, đúng là anh đang ở đây một mình chơi bóng.
“Mẹ, mẹ đã hứa sau này sẽ cùng dắt cháu nội đi dạo công viên. Mẹ từng hứa sẽ dạy vợ con làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất mà”.
Mỹ An cắn chặt môi, cô rất muốn chạy đến ôm lấy anh nhưng cô biết lúc này anh nên được ở một mình. Hơn nữa, hai người còn chẳng thân quen, anh làm sao tin tưởng dựa dẫm vào cô.
Thanh Bách ngồi bệt xuống sân, rít từng hơi thuốc một, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc. Thanh Bách cứ hút hết điếu này điều khác, thuốc trong bao đã cạn, anh
bật khóc như một đứa trẻ.
“Mẹ đừng bỏ con lại mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT