Bác sĩ bày ra cho Linh Chi một vài cách, còn đưa một túi máu để cô ta diễn cho thật giống, sau đó cẩn thận dặn dò:
“Cô nhất định phải chỉ định tôi là bác sĩ điều trị cho cô, nếu bị đưa cho người khác thì chắc chắn bại lộ?
Linh Chi gật đầu, hài lòng ra về.
Đúng lúc này từ trong bức rèm sau lưng bác sĩ xuất hiện một người, không ai khác chính là thuộc hạ của Đông Quân. “Bác sĩ bây giờ không ngờ lại tệ hại tới mức này” - Cậu ta khinh bỉ nói, tiếp đến lại ném một ít tiền lên bàn.
Đông Quân nghe thuộc hạ báo lại, hít sâu kiềm chế cơn giận:
“Loại người ti tiện đó cũng muốn hất nước bẩn lên người Mỹ An, đúng là ngu xuẩn!”
“Chúng ta vạch trần ả ta luôn không?” Đông Quân lắc đầu:
“Vở kịch này cứ để cô ta diễn, cô ta có Thanh Bách xử lý, tôi cứ yên phận ở một bên đợi đúng lúc mang Mỹ An đi là được”
Mỹ An không hề biết trong một chốc mình chợt như một kẻ ngốc bị đủ người tính kế. Cô vẫn đang miệt mài cũng Minh Thái sắp xếp bữa tiệc: !“Khen thưởng có thể tăng một chút không, tôi thấy những người này đều là nhân viên kì cựu”
“Chuyện này phải hỏi ý Thanh Bách đã” - Minh Thái đáp. “Vậy..” - Mỹ An không muốn đi tìm anh nói chuyện. Minh Thái cũng tinh tế nhận ra, vội vàng nói:
“Cứ thêm vào đi, Thanh Bách trước giờ rất phóng khoáng trong chuyện khen thưởng”
Mỹ An gật đầu, sắp xếp lại lần cuối rồi đưa cho cậu:
“Phiền cậu mang cho Thanh Bách ký, bên dưới bàn ghế đang được chuyển đến, tôi phải đi xem một chút”
Minh Thái thở dài, việc bố trí sảnh tiệc trong công ty luôn có đội ngũ lo liệu, làm gì phải nhọc lòng tới phó giám đốc. Rõ ràng là cô muốn tránh mặt Thanh Bách mà thôi.
Mỹ An thật sự rất nghiêm túc, từng cái đèn một cũng kiểm tra vô cùng cẩn thận. Dù sao tổng kết cuối năm cũng không phải sự kiện nhỏ, nhân viên cả công ty đều đền, Mỹ An muốn cho họ cảm nhận tốt nhất.
“Sao còn chưa chịu về nữa?” - Thanh Bách thông qua camera nhìn thấy Mỹ An vẫn loay hoay ở sảnh tiệc trong khi mọi người đều về gần hết.
Anh vội đi đến xem, Mỹ An nhìn thấy anh thì gượng gạo cười một cái.
“Em trở về nghỉ ngơi đi, còn gì không vừa ý thì gọi người đến làm”.
“Không có gì, em kiểm tra mấy cái đèn nữa là xong rồi” - Mỹ An trả lời vô cùng khách sáo.
Anh thở dài, chỉ biết nói thầm trong miệng:
“Đợi anh tra rõ cái thai của Linh Chi sẽ không để em chịu ủy khuất nữa”
Thanh Bách không ngờ anh vẫn chậm một bước.
Mọi người trong công ty giờ nhìn thấy Mỹ An đều cúi đầu chào, Thanh Bách sớm đã khẳng định với toàn thể nhân viên trên dưới vị trí của Mỹ An. Hơn nữa ai cũng nhìn ra, Mỹ An đã gồng gánh công ty này ra sao lúc anh đi vắng.
“Ăn nhiều một chút” - Mỹ An cong môi cười với một nhân viên mới.
“Cảm ơn phó giám đốc.”
Thanh Nhi từ xa nhìn thấy cô cầm theo một đĩa bánh ngọt đi tới, bĩu môi nói:
“Phó giám đốc ơi, sao em thấy bánh này không ngon gì hết”
Mỹ An gõ nhẹ vào đầu cô: “Em còn ghẹo chị nữa”
“Em có ghẹo đâu, nhìn phong thái phó giám đốc của chị bây giờ thật sự khiến em ngưỡng mộ quá đi” - Thanh Nhi nhoẻn miệng cười.
“Bạn trai của em còn là giám đốc kia kìa, em cũng tính là giám đốc phu nhân rồi, có thua kém chị đâu”.
“Nếu xét như vậy thì chị là phu nhân tổng giám đốc rồi, em so sánh sao lại” - Thanh Nhi lại ghẹo cô.
“Là cô ta tự mình muốn tới, anh cũng không quản được” - Thanh Bách nắm chặt tay Mỹ An.
Cô rũ mắt, rút tay lại: “Sao cũng được, em không quan tâm”
Mỹ An nói không để ý chính là nói dối nhưng so với những thứ khác thì cô đúng là chả buồn ganh đua mấy
chuyện nhỏ nhặt này với Linh Chi. Kẻ không được yêu luôn là kẻ đáng thương nhất.
Thanh Bách đứng trên bục phát biểu qua loa vài câu, năm nào cũng là mấy lời cơ bản này. Đột nhiên anh dừng lại một chút, hướng ánh mắt về Mỹ An, chân thành nói:
“Một năm qua, em vì Bách Niên mà vất vả nhiều rồi, cảm ơn em, Mỹ An”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT