*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Mỹ An và Lưu Thanh Bách hai mắt nhìn nhau không ai nói lời nào, được một lúc Thanh Bách không nhịn được chỉ vào đầu gối cô, lạnh giọng nói:
“Cô còn đợi tôi giúp cô xử lý nó à?”
Trần Mỹ An bĩu môi, có chút không được tự nhiên nhận lấy hộp dụng cụ y tế, cô mở ra xong lại đóng lại. “Không cần đâu, tôi dọn dẹp xong về nhà rồi xem cũng được.”
Lưu Thanh Bách nhíu mày nhìn hộp dụng cụ bị cô trả lại, Mỹ An lại quay vào trong nhà kho tiếp tục làm việc. Lưu Thanh Bách buồn bực ném hộp sang một bên, anh cảm thấy đầu óc mình chắc chắn không được tỉnh táo mới đi làm chuyện bao đồng này.
Mỹ An làm rất thông thạo, giống như vốn đã rất quen với mấy công việc dọn dẹp như này. Thanh Bách tựa vào cửa quan sát có chút khó hiểu, chắc chắn trước đây Mỹ An sẽ không làm quen những việc này, bàn tay Mỹ An là bàn tay không phải dính nước của thiên kim tiểu thư.
“Cô nói xem, cô bỏ đi bốn năm, trở về lại là bộ dạng này, tôi nên làm sao với cô đây."
“Hả? Anh nói gì đây?” - Mỹ An nghe anh thì thầm gì đó trong miệng nên hỏi lại.
Lưu Thanh Bách không trả lời chỉ lườm có một cái. Anh nhìn cô đang khệ nệ khiêng mấy thùng giấy tố chất lên kệ, thở dài lắc đầu, đã lỡ lo chuyện bao đồng rồi đành lo cho trót vậy.
“Cô tránh ra một bên xem” - Anh giành lấy thùng giấy từ tay cô, giúp cô đặt lên kệ, từng thùng từng thùng đều được anh làm rất nhanh.
Trần Mỹ An có chút bối rối cắn chặt môi, cô không hiểu mấy hành động này của anh là vì gì nữa. Chẳng phải quan hệ hai người đã định là chỉ có chán ghét lẫn nhau sao, hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô là có ý gì chứ?
Lưu Thanh Bách nhìn Mỹ An đứng bất động ở đó, mặt ngơ ngác không khỏi thấy buồn cười. Anh chỉ là giúp nhân việc của mình một chút, cần gì ngạc nhiên thế:
“Cô chỉ biết đứng đó nhìn à? Qua đây giúp một tay”
Hai người làm tất nhiên nhanh hơn một người làm hơn nữa có sức lực của đàn ông, mọi chuyện đều rất nhanh giải quyết xong. Mỹ An nhìn mặt mũi của Thanh Bách dính bụi, chỗ trắng chỗ xám, không nhịn được cười lớn.
Lưu Thanh Bách nén xuống tức giận trừng mắt với cô, đây chắc chắn là làm ơn mắc oán rồi:
P
“Cô còn cười nữa thì đừng trách tôi”.
“Ha ha thật sự tôi không muốn cười đâu ha ha” - Mỹ An không chỉ cười vì mặt mày của anh, mà cô còn cười để che giấu đi xao động trong ánh mắt mình. Dù là công việc dọn dẹp vất vả nhưng hình như đây là việc đầu tiên anh cùng cô làm. Lúc trước luôn hy vọng có thể được thế này, bây giờ được rồi lại thấy quá đỗi bình thường. Lưu Thanh Bách bước tới một bước, một tay vòng qua eo kéo cô đến gần mình, một tay đỡ lấy gáy cô, cúi xuống hôn lên đôi môi kia. Nụ hôn này không hề mạnh bạo như những lần trước, vô cùng nhẹ nhàng, anh đúng nghĩa là đang thưởng thức vị ngọt từ khoang miệng cô.
FIH
Mỹ An chỉ biết mở to hai mắt cả người bất động để mặc anh muốn làm gì làm, đến lúc Thanh Bách dần buông cô ra ý thức cô mới chợt trở về, lùi hẳn về sau:
“Anh làm gì vậy hả?”
Anh nhún vai, không chút e ngại liếm môi một cái khiêu khích cô:
“Khiến cô không cười được nữa”
Trần Mỹ An để trán, trong trí nhớ của cô Lưu Thanh Bách không phải một tên lưu manh thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế này. Là thời gian làm người ta thay đổi hay bản chất của anh từ đầu đã thể chỉ là cô không biết.
“Thanh Bách, anh đừng đùa giỡn tôi nữa, tôi chỉ muốn cố gắng làm việc, bắt đầu lại cuộc sống mới thôi.”
“Cô nghĩ bản thân có thể chối bỏ quá khứ sao?” - Anh đột nhiên hạ thấp thanh âm, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi không chối bỏ nó, tôi chỉ muốn quên đi những ký ức thương đau, quên đi... anh” - Cô cắn môi nói.
nhiều lao qua đỡ lấy cô, Mỹ An không biết có chuyện gì, trong lúc ngã xuống hoảng loạn kéo thả cả cái kệ gỗ.
“Rầm!”
“Rốt cuộc cô muốn tìm cái gì vậy hả?”
Mỹ An chỉ chỉ vào xấp tài liệu nằm lăn lóc trên sàn, anh liếc nhìn một cái không khỏi đỡ trán. Hóa ra là vì chút ít giấy tờ kia mà hại anh ra nông nỗi này, tại sao anh lại phải cứu cô hết lần này đến lần khác, tại sao xung quanh Mỹ An không có lấy một chuyện yên bình. Thanh Bách không biết phải trách mình hay là trách cô quá xui xẻo nữa.
Lưu Thanh Bách đi ra ngoài ngồi xuống cởi áo ra, Trần Mỹ An nhìn thấy cảnh này mới nhớ đến vết thương trên lưng anh, khẩn trương chạy qua giúp. Cô cẩn
Trần Mỹ An nghẹn họng không thèm tranh cãi với anh nữa, im lặng đi theo vào phòng của bác sĩ. Bác sĩ vẫn là người lần trước, anh ta xử lý vết thương cho Thanh Bách xong, không khỏi thất vọng nói với cả hai người:
“Tôi đã