"Bà nói bà cũng yêu thương cô ấy, vậy còn ngăn cản chúng con làm gì?" "Thanh Bách, con phải vì Lưu gia mà có thật nhiều con."
"Thanh Tùng cũng đã có con rồi, nó cũng là cháu trai của bà, sao cứ nhất quyết phải là con?" - Thanh Bách bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Con là cháu trai trưởng, con không thế lấy một người vợ không thể mang thai." - Bà nội vẫn không thay đổi suy nghĩ.
"Mỹ An có sinh được hay không, con chưa từng quan tâm. Bà như này không hề giống bà nội mà con biết. Có phải bà cũng có điều giấu con không?"
Bà nội lắc đầu cười khổ:!"Ta chẳng qua là muốn tốt cho hai đứa, ở bên nhau đến một ngày cũng sẽ phải chia xa thôi."
Bà nội vốn muốn tới bệnh viện thăm anh đế làm dịu lại quan hệ hai người không ngờ cuối cùng chẳng ai vui vẻ nổi. Bà không trở về luôn mà đứng đợi Mỹ An:
"Con có thời gian nói chuyện với ta không?"
Mỹ An tất nhiên chỉ có thể đồng ý. Hai người cùng ra khuôn viên trồng hoa của bệnh viện, Mỹ An trong lòng có chút lo lắng không biết bà lại muốn nói gì với cô.
“Mỹ An, con có nhận ra từ khi con trở về, những điều không may mắn cứ liên tiếp kéo đến với Thanh Bách không?"
Mỹ An điếng người, lời này thật sự như mũi tên đâm xuyên tim cô rồi.
“Bà biết đem tất cả đố lên người cô là vô lý nhưng đó là cháu của bà, nó bị thương hết lần này đến lần khác, bà thấy rất đau."
Mỹ An mím môi không nói được lời nào.
"Bà không nói đến chuyện con không thế mang thai nữa, bà chỉ nói chuyện con đều mang đến những điều
không may cho nó. Những lần nó gặp chuyện gần đây có lần nào không phải vì con, trước giờ bà không nói nhưng bà biết hết."
Mỹ An nghe bà oán trách mình chỉ có thế cúi đầu, bà nói không có sai, cô là một người không may mắn. Có phải sự không may mẳn của cô đã hại cả gia đình cô hay không? Mỹ An không hề biết từ khi nào suy nghĩ tiêu cực này đã nảy nở trong lòng cô.
"Nếu con và Thanh Bách vẫn kiên quyết ở bên nhau thì ta mong con ít nhất đừng kéo thêm phiền phức đến cho nó."
Mỹ An gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Con biết rồi."
“Con đã làm ta thất vọng một lần rồi, mong là lần này con biết nên làm gì." - Bà nội nói xong thì rời đi.
“Anh hồi phục nhanh lắm, đợi thêm mấy ngày là khỏe lại ngay thôi." -Thanh Bách hôn lên bàn tay cô, dường nhưng anh cũng nhận ra điếm kỳ lạ ở Mỹ An.
Mọi người đều giấu diếm tin tức về Tấn Khang không cho Vân Anh biết nhưng giấy không gói được lửa. Vân Anh cuối cùng cũng nhận được tin Tấn Khang sẳp bị đưa xét xử, cô ta nổi điên đập phá khắp nơi.
“Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với gia đình tôi như vậy?"
Thanh Tùng chỉ biết chạy theo ôm lấy cô ta lại:
“Em đừng kích động, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."
“Trần Mỹ An, Trần Mỹ Tâm, tụi mày đợi đó, tao nhất định trả thù." - Vân Anh gào lên không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT