*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi là luật sư, tôi tự có chừng mực. Cô nghĩ đây là vụ án gì, là vụ án hình sự với một đường dây buôn ma túy có quy mô đó. Không đổ máu thì không cứu được người ra đâu. Chuyện này cô không cần nhúng tay vào, cứ xử lý mấy chuyện ở công ty đi. Thanh Bách đúng là rất cần người có dáng vẻ lương thiện như cô bên cạnh”
Luật sư Thịnh nói xong cũng gấp gáp rời đi, chỉ để lại Mỹ An đứng đó chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô cứ tưởng mình đã hiểu thế giới này lắm nhưng thật ra cô không hiểu gì cả. Mỹ An ngồi ở một góc trong sở cảnh sát, nhìn rất nhiều người chạy qua chạy lại. Cô không biết Thanh Bách đang bị giam ở đâu, không biết anh có thấy khó chịu không. Một lát lại lo sợ anh kiêu ngạo, lời này lạnh lùng chọc giận người lấy lời khai, có bị người ta gây khó dễ hay không?
“Mỹ An, Mỹ An." - Luật sư Thịnh sáng sớm quay lại sở cảnh sát không thể ngờ nhìn thấy cô đang ngủ thiếp đi ngay bên ngoài - “Cô ở đây cả đêm sao?
Mỹ An dụi dụi hai mắt, cười khổ nói: “Tôi trở về thì lòng không yên, ở đây lại thấy dễ chịu hơn” !“Tôi chịu thua cô rồi, chả trách Thanh Bách không thoát khỏi tay cô” - Luật sư Thịnh lắc đầu, mấy kẻ sinh tình trong thiên hạ này đúng là điện hết cả rồi.
Luật sư vào trong làm việc với cảnh sát, Mỹ An ngồi ở ngoài đợi. Một nữ cảnh sát đã chú ý cô từ hôm qua, bước tới đưa cho cô một ly cà phê sữa nóng:
“Sắc mặt cô kém như vậy để người bên trong nhìn thấy cũng sẽ không vui vẻ nổi”.
Mỹ An gật đầu cảm ơn nhận lấy ly nước: “Tôi hy vọng có thể mau cùng anh ấy rời khỏi đây? “Đừng lo, người vô tội sẽ được minh oan”.
Luật sư Thịnh cuối cùng vẫn không thể thương lượng bảo lãnh Thanh Bách nhưng bên phía cảnh sát đồng ý sắp xếp một cuộc nói chuyện riêng tư.
“Tôi sẽ vào đó trước, còn năm phút cuối cô hãy vào, nhiệm vụ của cô là làm cho Thanh Bách thấy an tâm”
Mỹ An mừng rỡ gật đầu, có trời mới biết cô muốn được nhìn thấy anh đến mức nào. Canh đúng thời gian, Mỹ An bước vào phòng, luật sư Thịnh cũng đứng dậy nhường ghế cho cô:
“Mỹ An ở bên ngoài sở cảnh sát cả đêm qua, tôi cũng phục cô ấy
“Cô cũng phải giữ gìn sức khỏe, không cần vì tôi mà lao lực. Cô đã nói muốn rời khỏi tôi, còn vì tôi nhọc lòng làm gì hả?"
Mỹ An cúi mặt cắn môi:
“Ra ngoài rồi nói tiếp chuyện này, tôi sẽ không buông anh ra lúc này”.
Thanh Bách nghe
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT