Chỉ là khoảnh khách ánh mắt của Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện chạm nhau, ta cảm thấy có gì đó rất lạ, chỉ là Nguỵ Vô tiện vẫn điềm nhiên như có như không thu lại ánh mắt trước, quay người lại đưa lưng đối diện với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ xoay người xuống lầu.
Chỉ là ở phía cửa sổ mở toang, ta thấy hắn đứng trước đại môn trạm dịch canh giữ một lúc lâu cũng chưa từng có ý định rời đi.
Màn đêm yên tĩnh, bị tiếng kêu la thảm thiết của cẩu Ôn Triều đâm thủng, chỉ là ta cảm thấy, bạch y nam tử cùng băng trán phần phật bay trong gió lạnh kia mang chút gì đó vô cùng thê lương tịch mịch.
~~~
Nguỵ Vô Tiện đã trở về rồi, chúng ta liền ngày đêm chạy đến Thanh hà Nhiếp Thị để cùng hội ngộ với các tiên môn thế gia khác cùng a tỷ. Ta đã từng muốn a tỷ ở lại Vân Mộng, chiến trường này quá nguy hiểm, a tỷ linh lực không cao, sẽ rất nguy hiểm cho người, nhưng người lại nhất mực muốn theo ta ra chiến trường chăm sóc, ta chỉ không còn cách nào đành dẫn tỷ ấy theo, phụ giúp hậu cần.
Nguỵ Vô Tiện trở về rồi, tỷ ấy rất vui.
Ba người chúng ta ngồi trong gian phòng nhỏ, nắm chặt lấy tay nhau, hứa hẹn sẽ không được xa rời nhau nữa. Quay về là tốt rồi. Chỉ là ta có chút sợ hãi sẽ có một ngày, Nguỵ Vô Tiện sẽ không cần Giang Gia nữa. Nguỵ Vô Tiện sẽ không cần a tỷ, sẽ không cần ta nữa.
~~~
Trận chiến Xạ Nhật Chi Chinh ngày càng đến gần, những người bị tẩu thi đánh bị thương cũng ngày một nhiều hơn. Dường như càng đến gần với thành Bất Dạ Thiên, thì tẩu thi nơi đó cũng mạnh hơn rất nhiều lần.
Ngày hôm đó, khi ta ở bên chiến trường trở về, ta liền nghe được chuyện Nguỵ Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên đang cùng nhau tranh cãi, ta liền bực tức, cái tên chim công ấy không hiểu đang làm loạn lên chuyện gì nữa. Nhưng khi ta bước vào đó rồi, mọi chuyện hình như đã được giải quyết, chỉ có Nguỵ Vô Tiện một bên tức tối, khoé mắt a tỷ còn đọng lại vệt đỏ cùng Kim Tử Hiên một bên mặt vẫn còn sưng đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT