Nhưng hình như đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tên Nguỵ Vô Tiện này lại không khách sáo với Lam Vong Cơ như thế, phải biết trước đây hắn luôn bảo hộ người này, nếu như ngày ấy, hắn không bảo vệ người này, Liên Hoa Ổ làm sao dính hoạ diệt môn cơ chứ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lam Nhị Công Tử xưa nay luôn giữ nét mặt cương nghị, ảm đạm như nước lại có thể giận giữ như vậy, chuyện này rốt cuộc là vì sao, ta không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nguỵ Vô Tiện trở về, đối với ta như vậy là tốt rồi.
Giữa lúc ba người chúng ta đang dằng co qua lại, thì tiếng rên rỉ của tên cẩu Ôn Triều làm chúng ta quay trở lại hiện tại, ta cùng Nguỵ Vô Tiện không hẹn mà cùng vòng qua người Lam Vong Cơ đang đứng trước mặt, lại vòng qua xác chết của tên Ôn Trục Lưu đang bị Tử Điện xiết cổ lơ lửng trên không trung, dừng lại ở trước cái đầu trọc lóc bê bết máu thịt của tên cẩu Ôn Triều.
Ta cảm nhận được sự sợ hãi toả ra từ trong đáy mắt hắn, ta cùng Nguỵ Vô Tiện đã từng bày ra thật nhiều loại cảm xúc trước hắn, tuyệt vọng, thống khổ, oán hận, chỉ là cái ngày đổi ngược lại hắn ở dưới chân bọn ta nhất định sẽ không thể ngờ đến hắn còn thảm hơn bọn ta lúc ấy. Hắn không gào, cũng không khóc, chỉ là đưa bàn tay chẳng còn đủ mười ngón nguyên vẹn lên bắt đầu chảy dãi.
Nguỵ Vô Tiện cầm lên cổ áo của hắn, xách hắn lên rồi đá hắn quỳ hướng đầu về phía Vân Mộng, máu thịt va chạm với sàn gỗ, cảnh tượng bê bết chẳng muốn nhìn. Nhưng sự thống khổ của hắn lúc này ta làm sao cũng không hề cảm thấy đủ an ủi cho những vong hồn Giang Gia đã vì hắn mà bỏ mạng.
Nguỵ Vô Tiện quay người lại nhìn Lam Vong Cơ nói :"Lam nhị công tử màn kế tiếp có lẽ không quá thích hợp cho ngươi quan sát. Mời lánh đi một lát nhé."
Ta cũng khách khí mà xa cách nói: "Không sai. Lam nhị công tử một nhánh Ôn Triều Ôn Trục Lưu đã diệt toàn bộ nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành cũng nên mỗi người một ngả. Đây là gia thù tư oán. Mời tránh đi nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT